phòng khách.
Luther ra hiệu những người khác đi bên ngoài, hắn tiếp nhận Karen phỏng vấn
riêng.
Nội dung phỏng vấn cũng không phức tạp, thậm chí có thể nói có chút khuôn
cũ, dù sao Karen cũng thường xuyên xem báo, cho nên có thể hỏi ra một chút
vấn đề mà Luther trả lời rất tốt.
Cảm giác này, không giống như là phỏng vấn, càng giống như là đang diễn tập.
Chỉ có điều, Karen vẫn cảm giác được tinh lực mà nhà đấu tranh vì nhân quyền
này đang tỏa ra.
Xem xét dấu vết trên khóe mắt, dạo gần đây có vẻ hắn nghỉ ngơi không được
tốt, nhưng trong tròng mắt của hắn, vẫn luôn tràn đầy sức sống, đây là một
người ngỡ như mãi mãi cũng có thể mang đến ý chí và hy vọng cho người
chung quanh.
Hắn là một chiến binh.
Quá trình phỏng vấn kết thúc hình thức, Karen khép kín bản bút ký của mình
lại, tiếp theo hẳn là hỏi thêm vài vấn đề thì có thể nhẹ nhàng kết thúc phỏng
vấn, nhưng không biết tại sao, người mở miệng nói chuyện trước lại là Luther.
Hắn đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, để gió lạnh phía ngoài thổi phật vào, hỏi:
"Ngài James, ngươi cảm thấy hoạt động của chúng ta, có thể thành công sao?"
"Ngài muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"
"Đương nhiên là nói thật."
Karen nhẹ gật đầu, trả lời: "Ta không cho rằng các người sẽ thành công."
"A, vì sao vậy? Từ lúc vừa mới tiếp xúc, ta cảm thấy ngài James khẳng định
không phải một người phân biệt chủng tộc."
"Ta không phải người phân biệt chủng tộc, nhưng những người cầm quyền của
đất nước này thì phải, nếu như các người là đối thủ của ta mà nói, như vậy sự
việc trái lại sẽ vô cùng dễ giải quyết."
"Ừm?"
"Ngài là đang hy vọng thông qua việc sửa chữa luật pháp và luập pháp, để
quyền lợi của người tóc tím được hợp pháp hóa, nhưng nơi này dù sao cũng là
Wien, nó là một cái đế quốc, một quốc gia có nguồn gốc văn hóa cướp biển do
người Maclay xây dựng lên."
"Đúng vậy, ta biết chúng ta vì thực hiện cái mục tiêu này sẽ gặp phải khó khăn
lớn bao nhiêu trong thực tế, nhưng chúng ta sẽ không bởi vì khó khăn mà lùi
bước."
"Rất xin lỗi, điểm mà ta không tán đồng, không phải khó khăn, mà là đường lối
ngài lựa chọn để vượt qua khó khăn."
"Đường lối?"
Luther cực kỳ nghiêm túc ngồi xuống, bởi vì sự không tán đồng về đường lối,
hắn không thể nào tiếp nhận được.
"Đúng vậy, ngài Luther, trong mắt ta, ngài đang mưu toan dùng phương thức
văn minh thân sĩ mà tiến hành đàm phán cùng một đám trong thực chất chính là
xuất thân đạo tặc và làm theo văn hóa đạo tặc.
Loại đàm phán này, đã định sẵn sẽ không có khả năng đạt được kết quả mà ngài
mong muống, thậm chí có khả năng ngài càng cố gắng, thì kết quả cách ngài
càng xa."
"Ha ha, nhưng xem xét tình hình trước mắt, hoạt động của chúng ta đã để cho
bọn hắn lùi bước."
"Đó là bởi vì phương thức mà đám đạo tắc am hiểu nhất là ăn mặc giống như
một đám người văn minh, bọn hắn dùng của cải cướp được để trang trí lên trên
người, sau đó đánh bạc với ngài trên chính cái văn minh mà bọn hắn dựng lên,
khi ngài lựa chọn dùng loại phương thức này, thật ra đã định sẵn là lọt vào
tròng."
"Ta không cách nào tán đồng cái nhìn của ngài James, theo ý của ngài, chúng ta
chỉ có thế thông qua bạo lực để có được địa vị và quyền lợi hợp pháp cho bản
thân sao? Ngài hẳn phải biết, hậu quả của việc làm như vậy sẽ chết bao nhiêu
người!"
Karen lắc đầu, trả lời: "Ta chỉ là không tán đồng đường lối của ngài, nhưng ta
không có cách nào chỉ ra cho ngài một cái con đường mới, có lẽ, điều mà ngài
đang làm bây giờ đã là lựa chọn tương đối tối ưu."
"À..." Luther không ngờ tới Karen cứ như vậy mà chịu thua, sau đó hắn lập tức
ý thức được đối phương là đang chân thành nghiên cứu và thảo luận với mình,
là do tự bản thân mình kích động, "Rất xin lỗi, ngài James, vừa mới nãy là do ta
không kiềm chế được nỗi lòng."
"Ta có thể hiểu được ngài, áp lực của ngài quả thật rất lớn."
"Ngài James, ngài biết không, ta có một ước mơ..."
Luther miêu tả với Karen về hoạch định của mình trong tương lai, người tóc tím
có thể có được quyền lợi bình đẳng, sống trên quốc gia này một cách có tôn
nghiêm, con của người Maclay và con của người tóc tím, có thể cùng nhau chơi
đùa, không có phân biệt màu tóc.
Giảng giải xong, Luther cười nói: "Ta hy vọng trong lúc sinh thời, có thể trông
thấy giấc mơ này trở thành hiện thực, ngài cảm thấy thế nào?"
"Điều lệ trong pháp luật rất dễ để sửa chữa, nhưng sự kỳ thị trong lòng người rất
khó thay đổi, có lẽ về sau người tóc tím có thể trở thành minh tinh, làm nghị
viên, thậm chí là làm thủ tướng Wien... Nhưng trạng thái của chủng tộc, thật sự
cũng không được thay đổi quá nhiều."
"Cái nhìn của ngài cũng quá bi quan rồi ngài James, ta cho rằng ngài nên suy
nghĩ tươi sáng thêm một chút."
"Ta tiếp nhận đề nghị của ngài, cũng chúc ngài sức khỏe an khang."
"Cảm ơn, ngài cũng thế, ngài phóng viên, trò chuyện cùng với ngài, để cho ta
cảm thấy rất vui, nhất là những lời cuối cùng ngài nói với ta, để cho ta cảm thấy
ngài khác biệt với những phóng viên khác, có lẽ, ta có thể mời ngài làm trợ thủ
của ta, ngài cảm thấy thế nào?"
"Rất xin lỗi, ta cũng không có hứng thú tham dự vào trong việc này."
"A, vậy thật sự là một chuyện để người ta nuối tiếc, nhưng về sau ta vẫn có thể
gặp lại ngài, đúng không, ngài James."
"Ta cũng hi vọng có thể gặp lại ngài."
...
Neo ngồi ở trên ghế sô pha, cầm trong tay một lon bia vừa lấy ra từ trong tủ
lạnh, uống từng ngụm, ở trên cái bàn tròn trong phòng khách, thì có ba cái
người ngồi ở đó, bọn hắn hoàn toàn không có phát hiện có một người đang nghe
trộm không kiêng dè chút nào.
Cái tên bị theo dõi lúc nãy ngồi trên ghế, đối mặt với hắn là một phần văn kiện.
Hai người bên cạnh thì đang tiến hành thuyết phục.
"Sau khi chuyện này thành công, ngươi sẽ được người của chúng ta bắt giữ, đến
lúc đó người của chúng ta sẽ hộ tống ngươi vào trại tạm giam, xin tin tưởng,
ngươi sẽ được bảo vệ tốt nhất khi ở đó, chúng ta đáp ứng tất cả điều kiện của
ngươi, đợi sau khi sóng gió bên ngoài lắng xuống, ngươi giả chết ở trong tù,
trên thực tế thì chúng ta sẽ sắp xếp cho người ra nước ngoài sống, ngươi có thể
mua một trang viên ở một khu thuộc địa của đế quốc, cưới bảy tám cô vợ, sống
một đời giàu có. A, ngay cả ta cũng nhịn không được mà hâm mộ ngươi."
Neo: Vậy sao ngươi không tự đi ám sát đi?
"Đúng vậy, việc mà ngươi cần phải làm đó là dựa theo quy trình mà chúng ta đề
ra, sau đó kể lại chuyện này cho phóng viên. Mẹ của ngươi là người ủng hộ
Luther, không chỉ cống hiến gia sản cho hắn, còn trở thành tình nhân của hắn,
cuối cùng bị Luther vứt bỏ, mới lựa chọn tự sát."
Nghe đến đó, Neo nhìn lướt qua ảnh chụp treo trên vách tường phòng khách, bà
lão đầy nếp nhăn, tóc trắng phơ kia... Tình nhân?
Ai, Luther hoạt động nhân quyền vì người tóc tím thật là không dễ dàng.
Tên kia cầm bút lên, kí tên xong, sau đó hỏi: "Súng của ta đâu? Các ngươi
không thể để cho ta cầm đao đi ám sát chứ, bên cạnh hắn có nhiều người ủng hộ
bảo vệ như vậy."
"Chúng ta mang vũ khí để cho ngươi ám sát đây."
Một cái túi da bị mở ra, bên trong có một khẩu súng săn.
Người đàn ông kinh ngạc nói: "Các ngươi để ta dùng cái này?"
"Đúng vậy, ngươi từng phục vụ trong lục quân của đế quốc, tự chế một khẩu
súng súng săn hai nòng, không phải là một chuyện quá bình thường rồi sao?"