Sau khi nhét vào xong, cô bé cầm cái đầu cá lớn gần bằng mặt mình, cắn một
cái "Bẹp" vào phần miệng cá.
Phu nhân Celina lập tức quan tâm nói: "Coi chừng xương."
Santos kéo nhẹ tay áo vợ mình, nhắc nhở: "Đó là Cốt Long."
"A, đúng vậy, ta quên mất." Celina cười đập trán của mình.
Mình thế mà lo lắng một con Cốt Long sẽ bị mắc xương cá.
Tiểu Connor rất là vui vẻ mà nói với Pall và Karen: "Ăn như vậy cảm giác cũng
rất không tệ."
Nói xong, cô bé lại gặm đầu cá một cái.
Pall nhắc nhở: "Ngươi đang xác định không phải bản tính trong cơ thể ngươi
cho phép, để ngươi cảm thấy dùng phương thức này để ăn thì sẽ vui vẻ hơn?"
Connor nhíu mày, suy nghĩ.
Pall mỉm cười nói: "Giới hạn ở cái đầu cá, cái đầu khác ngươi cũng đừng nghĩ
tới."
"Được rồi." Connor gật đầu, lại cắn một cái lớn, "Thế nhưng mà vì sao có thể
ngoại trừ đầu cá?"
"Bởi vì ta thích ăn cá."
"A, thì ra là như vậy."
Một bữa cơm kết thúc, lúc này Karen vốn có thể rời đi, nhưng Pall còn chưa có
biến trở về làm mèo.
"Cùng ta đi dạo ở chỗ này đi." Pall bổ sung một câu, "Ta muốn lấy góc nhìn của
người, dạo chơi vườn bách thú."
"Được."
Karen dẫn Pall và Connor đi ra ngoài.
Ashley cũng muốn cùng đi theo ra ngoài nhưng bị vợ chồng Santos ngăn lại.
Celina nhắc nhở: "Lúc này con đi theo đi làm cái gì?"
"Không thể đi cùng sao?" Ashley hơi có chút khó hiểu.
"Con thử nhìn cô ấy xem." Celina chỉ chỉ Philomena vẫn đang ngồi trên bàn ăn.
Ba con cá, mỗi một con đều rất lớn, một con cá thật ra đã đủ làm món chính ăn
được mấy ngày cho một gia đình năm người, nhưng mà, bao nhiêu đây đối với
Philomena mà nói cũng không tính là gì, người khác đã ăn xong rời bàn, còn cô
thì xem như mới dùng xong món khai vị.
Mà lại, những người khác lúc ở trên bàn ăn, Philomena ít nhiều gì còn phải
"Khiêm tốn" một chút, bây giờ trên bàn ăn chỉ còn lại một mình cô, nên
Philomena cũng tăng tốc việc ăn uống.
Santos hỏi; "Ta có nhớ là Trưởng khu Karen đã có vị hôn thê, con mèo đen này
có quan hệ như thế nào?"
Ashley trả lời: "Đấy là bà cô cố cố cố cố của vị hôn thê Trưởng khu."
Celina bị một chuỗi tiền tố dài làm cho bối rối, hỏi chồng mình: "Là quan hệ?
như thế nào"
Santos trả lời: "Còn xa hơn anh em họ nhiều."
...
Connor sau khi ra khỏi cửa, đi được không bao xa thì lại bắt đầu buồn ngủ, mỗi
lần sau khi uống thuốc xong đều sẽ như thế này.
Karen cõng cô bé lên, để Connor ngủ trên lưng mình.
Pall đi ở phía trước, hai tay chắp sau lưng, thật giống như đang đi dạo công
viên, nhìn bên này một cái, nhìn bên kia một cái.
Lúc đi ngang qua cái lồng của Tiên Đế, Pall ngoắc ngoắc nó, Tiên Đế giương
cánh chủ động bay tới, trên đường bay nhìn thấy Karen cõng Cốt Long đi theo
phía sau, dọa đến nỗi trực tiếp rơi xuống đất.
"Lông của nó, thật xinh đẹp." Pall tán thán nói.
Karen đi tới, nói: "Có muốn không, có thể báo cáo thiệt hại."
Tiên Đế cất cánh bay lên, núp vào một bên khác trong lồng.
Pall đẩy ngực Karen một cái: "Cậu hù dọa nó làm cái gì, nó rất thông minh,
nghe cái gì cũng hiểu được."
"Có lẽ, cái này đã trở thành một loại tập quán."
"Đáng tiếc, không dẫn con chó ngu tới, sớm biết cậu tặng cho ta món quà này,
ta phải mang nó theo, để nó hâm mộ, cậu biết không, khi con người thấy vui vẻ,
không có ai ở bên cạnh để ghen ghét, niềm vui của sẽ giảm phân nửa."
"Sau lần này, nghỉ ngơi mấy ngày, trước lúc xuất pháp, còn có thể biến thành
người một lần, đến lúc đó cô có thể dắt chó."
"Thật chờ mong được thấy dáng vẻ của chó ngu thì thấy ta biến thành người, ha
ha ha."
Pall cười ha hả, cô cười cực kỳ cởi mở, không có chút che lấp và thẹn thùng
nào, tóc dài màu nâu bay theo gió, cảnh tượng này, cực kỳ thoải mái.
Lúc ngừng cười, Pall vuốt mái tóc mình một chút: "Cũng không quen với việc
tóc mình dài như vậy."
"Về sau sẽ quen."
"Cũng không nhất định, bây giờ ta đang có một loại cảm giác diễn vai của
người khác."
Nói xong, Pall nhìn về phía Connor trên lưng Karen, tiếp tục nói: "Thật ra ta đi
cũng rất mệt, muốn ngồi ở trên vai cậu."
"Đợi thêm một lát đi."
"Ừm, đợi thêm một lát."
Hai người tiếp tục đi dạo.
"Karen, cậu cũng làm tới Trưởng khu rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, lúc mới
rời khỏi Ruilan, ta cũng không dám nghĩ sẽ có ngày hôm nay."
"Đúng vậy, nghĩ cũng không dám nghĩ rằng con mèo trong nhà đều phải ra
ngoài kiếm phiếu điểm giúp ta."
"Nếu ta đã có thể biến trở về thành người, như vậy Dis, cũng sẽ tỉnh lại, đến lúc
đó, cái bé Rasma nghịch ngợm kia, sẽ không còn là vấn đề gì."
"Không cần ông nội tỉnh lại, ta sẽ tranh thủ tự mình giải quyết tốt những chuyện
này." Karen dừng một chút, tiếp tục nói, "Ta đã ngồi lên vị trí này, hiện tại cục
diện bên ngoài đang rất khuấy động, hoặc là ta sẽ tiếp tục đi lên, hoặc là ta sẽ
ngã xuống rất thảm.
Tóm lại, tất cả vào lúc này cũng đều nhanh hơn."
…
Philomena ngồi chờ ở bên cạnh xe, cuối cùng cũng trông thấy ba người trở về.
Giờ khắc này, trong đầu cô bỗng nhiên hiện ra lời mà đêm đó Phu nhân Đường
Lệ dùng danh nghĩa huấn luyện để đánh mình, bà ấy nói, có đôi khi đi đường
một mình, sẽ thấy sợ, sẽ lạc lối, luôn cảm thấy bên người thiếu mất gì đó.
Philomena lúc đó rất thành thật mà đưa ra câu trả lời: "Thiếu một cái mục tiêu
để ám sát."
Sau đó, phu nhân Đường Lệ khẽ mỉm cười, nói: "Tiếp tục tiến hành đợt huấn
luyện mới đi."
Lúc này, Karen nói: "Philomena, xe lại ngược hướng rồi, quay đầu."
Philomena vô thức xoay người nâng ô tô lên, do dự một chút, vẫn ngồi vào
trong xe, khởi động ô tô, xoay vô lăng, quay đầu thành công.
Connor được bỏ vào hàng ghế sau, Karen ngồi xuống, Pall cũng ngồi vào.
Philomena vừa lái xe vừa nói: "Không ngồi ở trước à, có chật không?"
"Không chật, meo."
Philomena ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, khi nhìn thấy hàng ghế sau, Connor
dựa vào người Trưởng khu trưởng vẫn đang ngủ say, mà trên đùi Trưởng khu thì
có một con mèo đen đang nằm.
Karen đưa tay, khẽ vuốt trên lưng mèo đen, mèo đen nhếch cái đuôi lên, quen
thuộc mà tìm đến ngón tay Karen…