Quả nhiên
"Karen, ta là do bỏ bê việc giáo dục, con rồng này của ngươi phải dạy dỗ tốt
một chút.”
"Ta đã biết, Người Cầm Roi."
Lúc này, Miegel vừa mở cửa đi vào hỏi: "Người Cầm Roi, ngài có cần hoãn lại
thời gian dùng bữa không ạ?”
Verden: "Cùng dùng bữa đi."
"Vâng, Người Cầm Roi."
Cứ như vậy, Karen có cơ hội cùng dùng bữa trưa với Verden.
Hai người ngồi trên một khối băng được khắc thành hình bàn ghế, đồ ăn cũng
không quá thịnh soạn, nhưng rất tinh xảo.
"Chuyện đêm đó, đầu của ngươi bị sốt à?"
Karen lập tức đặt dĩa xuống đứng người lên, tự kiểm điểm bản thân nói: "Người
Cầm Roi, là do ta nhất thời xúc động."
"Ngồi xuống mà nói."
"Đúng, Người Cầm Roi." Karen ngồi xuống.
"Người trẻ tuổi có sức xông pha là chuyện tốt, đây là ưu điểm, nhưng bây giờ
ngươi cũng là một Trưởng khu, cần phải sửa lại thói quen việc gì cũng tự mình
đi làm một chút."
"Ta đã hiểu, Người Cầm Roi."
"Có một số việc không cần quá để ý trong lòng, bọn hắn biết không giết được
ngươi, chỉ muốn làm ngươi buồn nôn, nếu ngươi thật sự cảm thấy khó chịu, vậy
số phiếu điểm mà bọn hắn bỏ ra đã có giá trị."
"Đúng, ta đã biết, cám ơn ngài dạy bảo."
"Gần đây công việc thế nào?”
"Việc cải cách được thúc đẩy cực kỳ thuận lợi."
"Có chuyện gì khó khăn sao?"
"Có khó khăn, nhưng đều có thể vượt qua."
"Rất tốt, đại khu của ngươi, ta muốn lấy ra làm đại khu kiểu mẫu, cố làm cho
tốt."
"Vâng."
"Bài văn ngày đó của ngươi, không có phát ra ngoài."
Ừm, là bài nào?
Dạo gần đây Karen viết rất nhiều, cái loại văn chương theo công thức sẵn kia,
sản lượng của anh rất cao, thay đổi ấn tượng cố định về một người trẻ tuổi chỉ
biết chém giết của các đồng nghiệp đối với mình.
Nhưng Karen cũng không thể hỏi Người Cầm Roi là bài nào, chỉ có thể hỏi:
"Vì sao?"
"Kỵ Sĩ Đoàn không thể nhúng tay, Kỵ Sĩ Đoàn cực kỳ kín kẽ; trú quân, cũng đã
sớm bị chia cắt toàn bộ, trực thuộc ở Giáo Đình; cái Đoàn dân binh này, cho dù
sau khi chiến sự kết thúc, cũng sẽ trở thành một lực lượng độc lập lực lượng
được giữ lại để ứng phó với cục diện rung chuyển có thể xuất hiện sau này của
giới giáo hội, cho nên, các bên rất ra sức để tranh giành."
A, là cái bài văn kia.
Đây cũng là cục diện đấu tranh xuất hiện, các phe phái bắt đầu áp chế nhau, áp
chế dư luận cũng là một loại thủ đoạn trong đó.
Karen nói: "Lực lượng cơ sở của chúng ta, còn chưa đủ vững chắc."
"Đúng vậy, ngươi nói đúng, nhưng muốn tái thiết và bổ sung lực lượng cơ sở,
cần có thời gian." Verden phát ra một tiếng cảm khái, "Nếu như những Trưởng
khu kia đều có thể biết làm việc giống như ngươi, ta sẽ thoải mái hơn nhiều."
"Mỗi đại khu đối mặt với tình huống khác biệt, thuộc hạ cũng chỉ là may mắn
một chút, gặp được một Đại chủ giáo đồng ý phối hợp."
"Ta biết Bern, hắn là người rất khó đối phó."
Miegel đẩy cửa phòng làm việc ra, cẩm trong tay một phần văn kiện, vẻ mặt hết
sức nghiêm túc.
"Người Cầm Roi, chiến sự Hoang Mạc phát sinh biến hóa!"
"Chuyện gì xảy ra?"
Verden đưa tay tiếp nhận văn kiện, Miegel ở bên cạnh cùng giảng giải: "Kỵ Sĩ
Đoàn tấn công mạnh vào trung tâm tập trung của phản quân Sa Mạc, thành công
đánh tan phản quân nhưng các Đoàn dân binh tổ chức vòng vây bên ngoài khi
đối mặt với tàn quân Sa Mạc, gặp tổn thất rất lớn, gần như hoàn toàn sụp đổ,
hiện tại tất cả các Đoàn dân binh đều đã mất đi trận pháp truyền tin liên lạc.”
"Tất cả Đoàn dân binh?” Verden xác nhận nói.
"Đúng vậy, bởi vì trước lúc mất đi liên lạc, tất cả Đoàn dân binh đều phát tin tức
chuẩn bị vây quét tàn quân, sau đó là do tàn quân rất mạnh, phe mình chống đỡ
không nổi nên sau đó bị mất liên lạc, có lẽ…”
Verden vừa xem xét văn kiện vừa hỏi: "Có lẽ gì.”
"Có lẽ …" Miegel nhìn về phía Karen, hắn muốn nói là có lẽ đã bị tiêu diệt hết,
nhưng lại cảm thấy lời này không nói ra miệng, có chút suy đoán quá tuỳ tiện,
nói cho cùng, hắn là một thư ký, còn chưa kịp ra ngoài mạ vàng lý lịch, coi như
có ra ngoài làm việc, hắn nào hiểu gì về quân sự.
Karen nói tiếp: "Có lẽ đã bị phản quân phá tan."
"Phá tan? " Verden khẽ nhíu mày, "Phản quân có ghê gớm đến như vậy sao, hơn
nữa còn là phản quân bại trận tán loạn."
Karen suy đoán nói: "Vậy bọn hắn rất có thể cũng không phải là phản quân của
Sa Mạc."
Verden nhìn Karen một chút: "Nói tiếp."
"Mặc dù thực lực Đoàn dân binh của chúng ta không sánh bằng Kỵ Sĩ Đoàn,
nhưng phản quân Sa Mạc tuyệt đối không có sức chiến đấu mạnh như vậy, trừ
phi đây là một cạm bẫy cố ý bố trí, phản quân mà Kỵ Sĩ Đoàn tấn công đúng là
phản quân Sa Mạc, nhưng những đám mượn cơ hội tán loạn mà phóng ra các
phòng tuyến do Đoàn dân binh trấn giữ bên ngoài, là lực lượng chính quy của
các Thần Giáo chính thống mặc thần bào Sa Mạc.
Người Cầm Roi, những cái thần giáo chính thống vốn chỉ đứng ở phía sau kia,
có lẽ đã tự mình ra trận."
Verden liếm môi một cái, nhẹ gật đầu: "Vậy cái trò chơi này, mới xem như thật
sự trở nên thú vị."
Trước đó ở Hoang Mạc, Trật Tự và phản quân Sa Mạc chẳng khác gì là đang
chơi trò chơi mèo vờn chuột, hiện tại, cuối cùng đã có đối thủ ngang cấp xuất
hiện, có thể chính thức đối kháng.
Về phần Đoàn dân binh bị tổn thất, Đoàn dân binh mà …nói một câu không dễ
nghe, không cho dù không thể tái tổ chức và thành lập, chỉ cần Trật Tự Kỵ Sĩ
Đoàn và trú quân không có bị tổn thất, chủ lực được giữ lại hoàn hảo, cũng
chẳng là chuyện gì lớn lao.
Lúc này, thư ký thứ hai ôm văn kiện đi tới cửa, Miegel đi đến nhận lấy rồi quay
lại: "Người Cầm Roi, tình hình chiến đấu mới nhất, có hai Đoàn dân binh khôi
phục thông tin liên lạc, bọn họ đang thu nạp những Đoàn dân binh tháo chạy
khác, tái cấu trúc hệ thống phòng ngự để tập hợp với Kỵ Sĩ Đoàn.
Là đại khu thành phố York và đại khu Dinger, hai Đoàn dân binh dưới trướng
của Đòn Roi Kỷ Luật chúng ta." Verden tiếp nhận văn kiện, nhìn lướt qua, lại
ném cho Karen.
Karen cúi đầu, trông thầy phía trên rõ ràng viết hai số liệu của hai Đoàn dân
binh khôi phục liên lạc, và kí tên của hai vị đoàn trưởng: Muri và Senrol.
Verden nhìn xem Karen, hỏi: "Sao ngươi không cười?”
"Ta có…”
"Ha ha, sau lần này, ai còn dám nói Đòn Roi Kỷ Luật không nên nhúng tay vào
sự vụ của Đoàn dân binh, chất lượng đã được thể hiện ra, bài văn ngày đó của
ngươi, đợi chút nữa ta lại đi hỏi thăm một chút, nhìn xem hắn có dám tiếp tục
giữ lại mà không đăng lên hay không.”
Là người phát minh ra văn hoá "Rửa lỗ tai" trong Trật Tự Thần Giáo, Karen biết
hiện tại không thích hợp để cười, mà lại có lẽ sẽ còn bị răn dạy ngược lại, nhưng
ai bảo Người Cầm Roi nghĩ như thế này, đại ca thấy vui, mình chỉ có thể thỏa
mãn.
Cho nên, Karen mỉm cười.
Sắc mặt Người Cầm Roi xiết chặt, đưa tay chỉ Karen, giáo dục nói: "Ngươi đấy,
tiền tuyên nếm mùi thất bại, có gì đáng để cười, nghiêm túc một chút."