Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng,

Karen cầm lấy cái bật lửa mà Alfred để lại lúc nãy, đốt lửa lên, làm bộ muốn đốt

tấm hình của Alleye.

Hande thấy thế, không đợi ngọn lửa tới gần, lập tức giành lấy bức vẽ của cha

mình, ôm vào trong lòng.

Karen gật đầu cười, tắt bật lại, sau đó mang theo Hande đi ra phòng sách.

Trông thấy con trai đi xuống, Alleye sớm đã được Karen dặn dò trước lập tức

bước lên trước, ôm lấy con trai ở cầu thang, càng không ngừng dùng ngôn ngữ

tay hứa hẹn cam đoan với con trai mình, còn không ngừng làm động tác từ đánh

mình;

Rất nhanh, hai cha con cùng ôm nhau, Hande khóc lên.

Karen đưa cha con Alleye ra đến cửa, Alleye càng không ngừng nói lời cảm ơn

với Karen, Hande cũng khôi phục lại vẻ hoạt bát, cúi đầu hướng Karen, lại cố ý

cúi đầu với Alfred vừa xuất viện.

"Thời gian không còn sớm, về nghỉ ngơi đi." Karen nói.

"Vậy tôi cũng không quấy rầy ngài nữa, thiếu gia, ngài Alfred, hai người cũng

nghỉ ngơi sớm một chút."

Karen đang muốn đóng cửa, Alleye bỗng nhiên chặn cửa lại, nói:

"Suýt nữa quên mất một việc, thiếu gia, việc mà lúc trưa thiếu gia có dặn tôi đi

điều tra."

"Ừm, nhanh như vậy mà đã có kết quả rồi?"

"Có một kết quả sơ bộ, trong khu dân cư Lam Kiều của chúng ta có rất nhiều

nhà máy, phần lớn là xưởng may, đầu năm nay đối với những người bình

thường, nhất là những người di cư bất hợp pháp kia mà nói thì có thể tìm được

một công việc lâu dài cũng không dễ dàng gì, bọn họ thường thường sẽ rất quý

trọng công việc của mình; cho nên phần lớn xưởng may trong khu dân cư Lam

Kiều này, tính lưu động của lượng công nhân cũng không quá lớn.

Chỉ có một cái xưởng, tính lưu động của nó lại rất lớn, tôi có hỏi thăm qua mấy

người bạn làm môi giới lao động, câu trả lời đều như nhau, là một cáo xưởng

may, chắc là một xưởng may có quy mô lớn nhất trong khu dân cư Lam Kiều

này, ông chủ là ngài Tadel.

Xưởng của ông ta, hàng năm đều cho bên môi giới phí dịch vụ, nhờ bên môi

giới tuyển dụng dân di cư bất hợp pháp cho ông ta, mấy người bạn của tôi làm

bên môi giới lao động nhờ vào đơn hàng của ông ta mà mấy năm nay sống cũng

rất tốt."

"Vậy bọn họ cũng không nghi ngờ, vì sao mỗi năm đều cần phải tuyển thêm

một số lượng lớn công nhân hay sao"

"Cái này, nhà máy có giải thích rằng, ngài Tadel đều có xưởng may ở thành phố

Sangpu và mấy thành phố khác của Wien, cho nên sau khi công nhân ở đây

thành thục tay nghề thì sẽ được đưa đến nhà máy ở những thành phố khác.

Lý do này, nhưng thật ra cũng có thể hiểu được, bởi vì dân nhập cư bất hợp

pháp vào Yorktown là nhiều nhất."

"Được rồi, tôi đã biết."

"Thiếu gia, tôi sẽ tiếp tục điều tra thêm."

"Không cần, vậy đã đủ rồi."

"Ách, thật sao?"

"Thật."

"Được rồi, thiếu gia, tôi đã biết."

Karen sở dĩ sẽ để cho Alleye đi điều tra giúp mình, đó là bởi vì bản thân Alleye

là một người môi giới, ông ta đi điều tra chuyện môi giới này, cũng rất bình

thường, cũng sẽ không làm cho những người ở trên nghi ngờ.

Đóng cửa lại,

Karen ngồi xuống ghế sô pha.

"Thiếu gia, quả nhiên là liên quan đến ngài Tadel, cho nên tại sao Rafael gia tộc

muốn giết ngài Tadel, chẳng lẽ là bởi vì ông ta muốn phản bội sao?"

"Có lẽ vậy.giống như việc làm ăn dưới tay của nhà Ellen cũng có rất nhiều

người phụ trách vận hành, gia tộc Rafael hẳn cũng là loại hình thức này, ngài

Tadel lấy danh nghĩa tuyển công nhân cho xưởng may, thu vào lượng lớn công

nhân nữ là người nhập cư bất hợp pháp, đến cùng thì xưởng may phần lớn cũng

là công nhân nữ.

Về phần nguyên nhân mà ông ta làm phản... Tôi cũng không rõ ràng.

Tôi thậm chí cảm thấy, lần trước ông ta hẹn tôi xem bệnh, cũng không phải là vì

để nói cho tôi về chuyện này, có thể là hi vọng để cho tôi giúp ông ta, quyết tâm

đưa ra quyết định cuối cùng, hoặc là lấy dũng khí, xem tôi như là một vị cha xứ

vậy."

"Thiếu gia, tôi cảm thấy việc này có thể thử hỏi con trai của ông ấy, đương

nhiên, con của ông ấy bây giờ cũng không dễ liên hệ lắm."

"Trước đó là không dễ liên hệ, ngược lại bây giờ có thể thử một chút, lút liên hệ

có thể cố ý để lại một vài dấu vết của Quang Minh thần giáo."

"Thiếu gia nói đúng lắm, có dấu vết của Quang Minh thần giáo, lại thật sự có

tàn dư của Quang Minh thần giáo tồn tại, bọn chúng cũng sẽ không chú ý điều

tra đến chúng ta."

Muốn thuận lợi điều tra, phải xóa đi dấu vết điều tra của mình, biện pháp tốt

nhất không phải cố gắng che giấu chính mình, bởi vì với sự thúc đẩy của việc

điều tra, chắc chắn sẽ có chỗ để đối phương phát hiện;

Cho nên, biện pháp tốt nhất đó chính là để lộ ra dấu vết, từ hôm nay cảm thấy

không thể khinh thường tàn dư của Quang Minh Thần Giáo, bọn họ có tư cách

để gánh tội này.

"Sao mà Pall và Kevin còn chưa quay về?" Karen nghi ngờ nói, bởi vì bây giờ

đã rạng sáng.

"Cần thuộc hạ ra ngoài tìm không, thiếu gia?"

"Không cần, làm sao mà tìm được." Karen lắc đầu, "Có lẽ một hồi nữa bọn họ

sẽ quay trở lại, chúng ta nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đến xưởng may của Tadel

xem thử một chút."

"Được rồi, thiếu gia."

Karen đi đến cầu thang, đi được một nửa, bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu

hỏi:

"Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

"Thiếu gia, hôm nay là ngày 26, đã qua 0 giờ."

"Nói cách khác, hôm qua là ngày 25."

Karen bước nhanh lên cầu thang, đi vào phòng ngủ mình, mở ra tủ đầu giường,

từ bên trong lấy ra một tờ giấy viết thư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK