điếm đều có vẻ thánh khiết và cao quý hơn."
Phun ra một hơi khói, Norton tiếp tục nói:
"Còn về vị kia, ta không biết, cần phải tiến hành tiếp xúc.”
"Ngươi đang nuôi mộng ảo tưởng, ngươi cho rằng hắn sẽ đứng ở bên phía ngươi
sao?"
"Ta là Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo, hắn không có uy hiếp gì với ta, nhưng ta rất
tình nguyện trông thấy một người ưu tú như thế có thể tán thành ta."
"Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, Norton, ngươi không khát vọng kế hoạch mà
ta nói đến sao?"
"Ha ha, không, không một chút nào. Hủy đi tất cả giáo hội, xoá bỏ tất cả nền
móng tín ngưỡng ngoại trừ Trật Tự, đối với ta mà nói, đối với chủ ta mà nói thì
lại có ý nghĩa gì đây?
Đơn giản là đi từ một thế giới của Thần đến một cái thế giới của Thần khác.
Khi giáo ta trở thành duy nhất thì ai sẽ ngăn cản giáo ta?"
"Đem cơ thể của ngươi, đem linh hồn của ngươi, đem tất cả của ngươi giao cho
ta đi, cho dù chủ ta không muốn trở về, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp mượn dùng
lực lượng của Trật Tự Thần Giáo để gọi chúng ta trở về trước.
Dù là cuối cùng chủ ta không quay đầu lại,
Có chúng ta ở đây,
Cũng đủ để che chở Trật Tự Thần Giáo."
"Ta đã sớm bảo ngươi ra tay nhanh lên, nhưng ngươi luôn luôn muốn "Thuyết
phục" ta, ngươi nhìn xem, ngươi lại cho ta thêm thời gian để khôi phục, tỉ lệ
thành công của ngươi lại hạ thấp xuống."
"Không quan trọng." Tiranus lắc lắc đầu, "Lúc Chư Thần trở về, chúng ta cũng
sẽ trở về, cho dù Trật Tự Thần Giáo bị huỷ diệt, có chúng ta ở đây thì cũng có
thể thành lập ra Trật Tự Thần Giáo mới."
Ánh mắt Norton trở nên nghiêm khắc, giống như là đang bị mạo phạm, hắn tức
giận quát khẽ: "Các ngươi, cũng xứng làm bẩn “Trật tự”?"
"Đây không phải việc mà ngươi có thể quyết định."
Tiranus đưa tay về phía Norton.
Nhưng mà, đúng lúc này, một tiếng nỉ non, bỗng nhiên xuất hiện, như là lời thì
thầm của Thần… không, đây là Thần dụ!
【 Đại tế tự, Norton... 】
"Aaaaa…"
Norton có chút mờ mịt nhìn bốn phía, hắn không biết âm thanh này đến từ đâu,
tất cả đều giống như việc xảy ra ở trụ sở Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất ngày hôm đó.
Tiranus thì phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, lần này hắn thừa dịp Norton bị
thương mà phản công, nhưng còn chưa bắt đầu thì đã thất bại. Bởi vì trong thời
khắc này, Norton nhận được “Thần dụ” duy trì, khoảng thời gian duy trì này đủ
để Norton khôi phục về trạng thái tốt nhất. Nhưng Norton được che chở lại
không có vẻ vui mừng gì mà vẻ mặt ngược lại trở nên nghi ngờ và mê mang;
Tiranus đang kêu la thảm thiết cũng không có phẫn nộ, ngược lại nhe răng cười
lên một cách điên cuồng: "Ha ha ha, ngươi đã nghe thấy sao, Norton, chủ ta trở
về, hắn thật sự đã trở về, chẳng mấy chốc hắn sẽ trở lại bên cạnh chúng ta!"
Vẻ mặt Norton xanh xám, hắn quay đầu nhìn về phía bức tranh vẽ Thần Trật Tự
to lớn ở trên vách tường của Thần Điện công vụ:
"Chủ, ngài thật sự đã đổi ý rồi sao?"
...
"Cuối cùng ta đã hiểu ra, ta nên đặt Thần ở vị trí nào."
Karen ngồi ở trên ghế sa lon lại khép kín hai mắt, trước khi đến đây anh cũng
không nghĩ tới, một lần “Thức tỉnh” cho Bern, vậy mà có thể mang đến sự dẫn
dắt lớn đến vậy cho mình.
Đương nhiên, tất cả cũng không phải là đều bởi vì Bern, chẳng qua là suy nghĩ,
tìm kiếm, cảm ngộ lúc trước và cảm nhận khi ở Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất cùng với
cơn nghiện đói mấy lần nuốt chửng để Karen bất kể là trên tín ngưỡng hay trong
hiện thực đều đã tích luỹ đầy đủ.
Giờ phút này, chỉ là đủ để lượng biến bắt đầu tiến hành chất biến.
Sâu trong linh hồn
Đầm lầy.
Pho tượng nghiện đói bị trói buộc ở nơi đó, nó đang chịu đựng sự đau đớn được
chuyển dời đến từ Karen.
Lưỡi Hái Chiến Tranh sau khi nhìn thấy Karen thì lại trở nên hưng phấn mà
đung đưa trước sau.
Nhưng mà sự chú ý của Karen vốn không nằm ở trên thanh lưỡi hái này, anh chỉ
rất bình tĩnh mà đi đến trước mặt pho tượng nghiện đói, ngẩng đầu, nhìn pho
tượng nguy nga đứng sừng sững ở trong linh hồn của mình này.
Hai con ngươi của pho tượng nghiện đói cũng từ từ hướng xuống dưới mà nhìn
chăm chú vào Karen.
Karen cười.
Sau một khắc,
Từng sợi xiềng xích xuất hiện từ trong vũng bùn rồi khoá Karen lại.
Đây cũng không phải do cơn nghiện đói phản công mà đều do Karen chủ động.
Anh buộc chặt mình và cơn nghiện đói vào cùng một chỗ. Trong quá khứ,
Karen từng dốc hết toàn lực để tránh né cơn nghiện đói, bây giờ Karen chủ
động xây dựng kết nối với nó.
Pho tượng nghiện đói bắt đầu chấn động, nó dường như đã cảm giác được cái
gì, nó đang tức giận, nó đang gầm thét, nó đang… bối rối.
Trong năm tháng vô tận trước kia đã từng cũng có một người, cứ đứng trước
mặt nó như vậy, trên mặt cũng là nụ cười tương tự.
Hắn trở về!
Hắn trở về!
Hắn trở về!
Ký ức vô cùng xa xưa trở lại, cơn nghiện đói đã ý thức được mình sắp có kết
cục như thế nào.
Những sợi tơ giống như xiềng xích vốn đang vờn quanh trong văn phòng kia
tiến vào lại trong cơ thể của Karen, Bern đứng ngoài cửa phát hiện mùi hương
vốn đang tràn ra bên ngoài trong nháy mắt đã biến mất.
Trong không gian linh hồn, Karen giang hai cánh tay.
Cơ thể của anh đã bị xiềng xích kéo lên trên không.
Pho tượng nghiện đói muốn thoát khỏi sự trói buộc hiện tại nhưng lại bởi vì
Đao Than Vãn nên không thể nào thành công.
Trên thực tế thì cho dù không có Đao Than Vãn đi nữa thì rất khó để nó tránh
né, bởi vì nơi này là linh hồn Karen, chỉ có Karen tránh né nó, chỉ khi nào
Karen muốn chủ động tìm nó, nó vốn không có chỗ nào để ẩn nấp.
Karen hạ xuống trên đầu pho tượng nghiện đói.
Phía trên pho tượng to lớn có một người đứng đó.
"Vị trí của Thần hẳn là ở đây."
Từng sợi Xiềng Xích Trật Tự khoá chặt Karen và pho tượng nghiện đói lại với
nhau.
Pho tượng nghiện đói có ý đồ nuốt chửng Karen, ý thức Karen đang liên tục bị
chôn vùi, nhưng lại liên tục ngưng tụ ra, bởi vì lúc này Karen ở chỗ này, đã
không còn chỉ đơn thuần là ý thức bản thân, anh đặt “Thần” đứng ở nơi này, để
cho mình trở thành một bộ phận của Thần tính cũng chính là một bộ phận của
cơn nghiện đói.
Karen giẫm Thần ở dưới chân.
Giống như là một miếng thịt được buộc ở trước mặt, di chuyển cùng với ngươi,
bất kể ngươi chạy theo bao xa, bất kể khoảng cách giữa ngươi và nó gần đến
đâu nhưng ngươi cũng vẫn không thể nào đưa nó vào trong miệng.
Pho tượng nghiện đói bắt đầu cuồng bạo, nhưng tất cả sự giãy dụa của nó đều sẽ
trở nên phí công, ngay cả chính nó cũng rõ ràng điều này cho dù nó không cam
tâm.
Bởi vì nó đã từng trải qua cảnh tượng tương tự một lần, bây giờ những gì từ đầu
đến cuối cũng là lần thứ hai.
Nó như đang cảm thấy kẻ đang đứng trên đầu của mình không phải Karen, mà
là vị kia.
Hắn,
Lại đứng ở vị trí kia một lần nữa!
"Răng rắc…"
Một chút mảnh vụn rơi xuống từ trên pho tượng, rơi ra từ vị trí khóe mắt, nhưng
trên chỉnh thể lại không có gì khác biệt quá lớn.
Nhưng nếu như có một nhà điêu khắc với thâm niên cực kì cao có thể đến xem
xét chỗ khoé mắt này một cách cẩn thận thì sẽ phát hiện rằng đường nét chi tiết
ở đây đã bị thay đổi.
Nếu lại đi so sánh với hình dáng khuôn mặt của Karen thì có thể phát hiện điểm
xuất phát của sự thay đổi này.
Nói cách khác,
Pho tượng nghiện đói đang dần dần biến thành bộ dạng của Karen!
Mặc dù đây chỉ là một sự khởi đầu, muốn biến nó thành hình dạng của mình
hoàn toàn thì còn không biết phải bao lâu, nhưng bước mở đầu khó khăn nhất,
đã hoàn thành.
Bởi vì, Karen rõ ràng, vào lúc pho tượng nghiện đói hoàn toàn biến thành mình
thì đánh dấu rằng mình đã Thần mục thành công!
Trong đầm lầy phía dưới, Lưỡi Hái Chiến Tranh vốn đang rất hưng phấn muốn
chém Karen thì vào lúc này đã không dám động đậy.
Trong chúng Thần khí, nó tuyệt đối xem như một đám Thần khí kiêu ngạo nhất,
nhưng bây giờ đối mặt Karen, nó nhớ lại cảm giác lúc đối mặt với vị kia.
Nó dám chém Karen nhưng cũng không dám càn quấy trước mặt Thần Trật Tự.
Có thể nói vào thời khắc này thì Karen mới tính là có tư cách đứng trên con
đường này.
Pho tượng nghiện đói cuồng bạo, không cách nào ảnh hưởng đến sự bình tĩnh
trong lòng Karen.
Anh vẫn mỉm cười,
Ngẩng đầu nhìn về phía phía trên,
Tựa như có thể nhìn thấy cái bóng người cô độc ngồi ở đó quay lưng lại với
toàn bộ kỷ nguyên bên ngoài năm tháng vô tận:
"Ngươi là Thần, nhưng ta biết, ngươi cũng không hy vọng tín đồ của ngươi xem
người thành “Thần” mà cúng bái.
Cho nên, ta Thần mục, không phải mời “Thần” đến trong linh hồn của ta, mà là
mời ngươi.
Ta vẫn sẽ không cúng bái ngươi, cũng sẽ không ca ngợi ngươi.
Nhưng ta cam đoan với ngươi, khi ngươi mệt mỏi, khi ngươi không chịu nổi
Sau khi ngươi rời đi,
Ta sẽ trở thành ngươi."