nói được ghi lại trong thần thoại tự thuật, lúc không hài lòng đối với biểu hiện
của thuộc hạ thì Thần Trật Tự sẽ hỏi lại:
"Chẳng lẽ, một chút việc nhỏ như vậy đều cần ta điều động Ky Sĩ Đoàn thứ
nhất sao?"
Cũng là từ thời kỳ đó, Ky Sĩ Đoàn thứ nhất đã tiến vào giai đoạn "Không ngừng
lớn mạnh", và vẫn còn tiếp tục cho tới hôm nay.
Người ngoài vốn không thể nào biết được nội lực của nơi này rốt cuộc thâm sâu
đến chừng nào.
Ngay cả nhân viên quản lý nơi này là Tasen đều không rõ ràng, bởi vì quyển
sách khổng lồ phía dưới hắn thì cho dù người bình thường dùng cả một đời
cũng đều lật không hết một phẩn mười, đây cũng không phải là sách dùng để
ghi chép, mà là biến thành từ điển dùng tra cứu khi cần.
Đám Đoàn trưởng Daan kia lúc trước sở dĩ nghĩ muốn giành ra trận trước Ky Sĩ
Đoàn thứ nhất cũng là bởi vì lo lắng có quá nhiều tiền bối ngủ say ra trận có thể
sẽ khiến cho những người sống như bọn hắn... Không có cơ hội ra trận.
Tasen: "Xin ngài đưa ra chỉ thị thứ hai...”
Không đợi nói cho hết lời, chiến kỳ vốn đang đứng sừng sững ở đó bỗng nhiên
phất phới dù không gió.
Chiến ý bắn ra từ trong chiến kỳ, dẫn tới Kim Tự Tháp phía dưới cũng bắt đầu
rung động.
Dị động lại phát sinh, đây cũng không phải là lần đầu tiên Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất
xảy ra chuyện như thế này.
Chiến ý đáng sợ tạo thành luồng bão tinh thần vô hình khuếch tán ra bốn phía.
Tasen chỉ có thể quỳ mọp xuống, hai tay nắm lấy bìa sách phía dưới người thì
mới có thể phòng ngừa linh hồn của mình bị thổi ra khỏi cơ thể.
Ánh mắt của Karen ngưng lại, không có tránh né, đối mặt với trận gió lốc này.
Hắn nghe được vô số lời kêu gọi:
"Chủ!"
"Thần!"
Đây không phải là bài xích, càng không phải là phản kháng, mà là chiến ý
ngưng tụ ở trong chiến kỳ từ vô số năm tháng đến nay đang phát ra tiếng reo hò
đối với mình.
Tất cả quan tài ở trong Kim Tự Tháp cũng bắt đầu khẽ run lên, một cảm giác
nôn nóng nồng đậm tràn ra bắt đầu tràn ngập bốn phía.
Cho dù là đứng ở đằng xa, đám người Daan cũng cảm nhận được áp lực mênh
mông, càng cảm nhận được sự khát khao khó dùng ngôn ngữ mà miêu tả.
Trong lòng bọn hắn bỗng nhiên xuất hiện một nhận thức, đó là nếu như các tiền
bối ở đây biết được đám người bọn hắn lại dám cướp đoạt cơ hội ra trận sợ là
sau khi tỉnh lại sẽ xé nát bọn hắn trước.
Daan giơ tay lên, nói: "So sánh với những tiền bối đang ngủ say ở nơi này,
chúng ta thật sự không có tư cách nói mình chờ đợi."
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Đây coi như là dấu chấm cuối cùng của sự kiện ép thoái vị, cũng là khúc nhạc
dạo để đặt vững cho việc kiên định chấp hành phương án chiến tranh của Viện
Chiến Tranh.
Trên đỉnh kim tự tháp, Karen đi từng bước một về phía lá chiến kỳ kia, lời kêu
gọi quá nhiệt tình có đôi khi cũng sẽ là áp lực, cũng may năng lực chịu áp lực
của cơn nghiện đói trong cơ thể Karen cũng không tệ.
Tasen đang quỳ thấy thế, rất muốn nhắc nhở Karen chỉ cần mở quyển trục pháp
chỉ thứ hai ra là được rồi, không cần cố ý gượng bước lên trước, chỉ là bây giờ
hắn cũng không thể cất tiếng thành lời, ngay cả ý niệm tinh thần cũng đều
không tản ra được.
Sau đó, hắn nhìn thấy Karen cầm lấy chiến kỳ.
Tasen trợn to mắt, đây là một món Thần khí, nó gánh chịu ý niệm vô số năm
của Kỵ Sĩ Đoàn từ trước đến này, sao có thể chạm vào như thế?
Pháp thân to lớn ánh lên màu vàng kim hiện ra ở phía trên, Karen không chỉ có
chạm đến, còn mượn nhờ sức mạnh pháp thân mà từ từ rút chiến kỳ ra, lại giơ
lên cao.
Trong tay pháp thân của anh cũng xuất hiện một chiến kỳ to lớn.
Vào lúc này anh giống như một vị Thần linh thật sự đang thức tỉnh lực lượng
đáng sợ nhất của Trật Tự Thần Giáo.
Một cảnh tượng này chấn động không gì sánh nổi.
Cũng không có nhiều người biết cảnh giới thật sự của Karen, Karen cũng không
có cố ý công khai, bởi vì làm vậy sẽ mang đến một ít phiền toái không cần thiết.
Nhưng bây giờ, anh không tiếp tục cố kỵ những điều này, bởi vì các tiền bối Kỵ
Sĩ Đoàn thứ nhất nhiệt tình, anh thật sự không muốn phụ lòng họ.
Bọn họ chết rồi yên lặng cho đến nay không nói gì thì cũng nên nhận được sự
tôn trọng và khẳng định.
Vô số luồng ý niệm tràn vào nội tâm Karen khiến cho bên cạnh cơn nghiện đói
xuất hiện từng luồng quy tắc Trật Tự vờn quanh, cơn nghiện đói từ từ nhắm hai
mắt, mặc dù không thể chăm sóc đặc biệt vào mỗi riêng một ý niệm, nhưng ít
nhất nó có thể đáp lại một cách máy móc.
Lúc trước Karen cảm thấy đây là sự lạnh lùng và vô cảm của Thần, nhưng lúc
chuyện này xảy ra trên người mình thì anh mới nhận ra rằng đây quả thật là
chuyện không còn cách nào, bởi vì chỉ có như thế này thì mới có thể chăm sóc
cho tất cả mọi người.
"Trưởng Lão…Thần Điện?" Tasen há miệng ra, "Còn trẻ như vậy mà đã..."
Sylma: "Hắn đã là Trưởng Lão Thần Điện rồi?"
Fritz: "Trẻ tuổi như vậy, địa vị và cảnh giới, đều đi tới đỉnh cao... Trong lịch sử
của Thần Giáo đã từng có nhân vật như thế xuất hiện sao?”
Lúc trước, một trong những điều tạo nên địa vị siêu phầm của Karen ở trong
giáo đó là thiên phú đáng sợ mà anh thể hiện ra, thiên phú như thế đã để cho thứ
tự trước sau trong nội bộ Đòn Roi Kỷ Luật bị đánh gãy, để Verden có thể nhẹ
nhõm đưa Karen lên tới vị trí của nhân vật số hai trong hệ thống, bởi vì không
ai muốn tạo cho gia tộc và phe phái của mình một kẻ thù tương lai có thể sống
hơn bốn trăm tuổi.
Hiện tại, thiên phú trở thành cảnh giới hiện thực, không phải uy hiếp có thể tồn
tại trong tương lai mà là áp lực gần ngay trước mắt.
Russell: "Thế nhưng mà, Trưởng Lão Thần Điện không phải nên tiến vào Thần
Điện, không được đảm nhiệm chức vụ sao?"
Daan mở miệng nói: "Quy củ là chết, người là sống, các ngươi chịu phục hắn
hay là hi vọng Creed lại tìm cho các ngươi một người nối nghiệp mới?"
Mọi người nhao nhao im lặng, nhưng có thể nhìn ra từ trên biểu cảm rằng bọn
hắn đồng ý với lời Daan nói, kỵ sĩ trời sinh đã tôn trọng người mạnh.
Dù sao đều là chọn cấp trên tối cao thì sao lại không chọn một người có thể áp
đảo mình khi chiến đấu một một? Như vậy thì lúc thấy ấm ức thì trong lòng
cũng có thể chịu phục.