Karen phát ra một tiếng thở dài, cảnh vật xung quanh bắt đầu hiện ra.
Anh phát hiện mình đang nằm ở trên một cái giường, giường rất lớn cũng cực
kỳ mềm mại.
Cảnh tượng này có một chút quen thuộc, chứng minh mình đã từng đến nơi này,
nhưng số lần chắc chắn không nhiều. Ngồi dậy, Karen dụi dụi con mắt, anh
đang suy nghĩ có cần thiết phải phá vỡ giấc mộng này hay không.
Do dự một chút, tạm thời xem xét trước rồi tính sau.
Anh biết bây giờ mình đang nằm trong lều vải, bốn phía đều là thành viên của
đội đang canh chừng, bên ngoài có trận pháp bảo vệ, bản thân mình cực kỳ an
toàn.
Đã như vậy, cũng nên xem giấc mộng này là gì.
Việc này giống như là xem bói vậy, dù sao cũng không cần tốn tiền, đi ngủ cũng
là ngủ, nằm mơ cũng là ngủ, không bằng xem bói một chút.
Karen bắt đầu quan sát hoàn cảnh bốn phía, vẫn không tìm ra địa điểm của nơi
này trong ký ức của mình, nhưng anh ngược lại cũng xác nhận một điều chắc
chắn đó là mình đã từng nằm ở nơi này.
Có điều số lần mình nằm ở trên giường của nhà khác, rất rất ít.
Ngẩng đầu, nhìn về phía trần nhà, Karen nhìn thấy một bức tranh tường trên
trần nhà. Trong tranh vẽ tường, một người phụ nữ khổng lồ đang đứng dậy từ
thung lũng.
Karen rốt cục nhớ lại cảnh tượng này là ở nơi nào, đây là phòng ngủ của khách
ở nhà Piaget!
Karen từng có một lần đi vào nhà Piaget, ban đêm nằm ngủ ở phòng khách cùng
với Piaget, sau đó bị "Lynda" đưa vào phòng ngủ của khách để nghỉ ngơi.
Đêm đó, mình còn mơ thấy một giấc mộng, trong giấc mộng đó, mình đứng ở
bên vách núi, nhìn xem một đám tín đồ Bích Thần Giáo vừa múa vừa hát, sau
đó cơ thể khổng lồ của người phụ nữ kia từ từ đứng lên từ trong thung lũng.
"Vì sao lại mơ tới nơi này?"
Karen hơi nghi ngờ một chút, anh không cho rằng là vì mình đang nhớ đến
người bạn tốt Piaget này.
Trên thực tế, sau khi biết Piaget đi theo cha vợ mình ra ngoài du lịch, Karen còn
suýt quên mất mình từng có một người bạn như vậy. Một người bạn cho người
vay tiền chắc chắn không dễ nhớ bằng một người bạn từng mượn tiền của
ngươi.
Karen xuống giường, đi ra khỏi căn phòng này, đi tới phòng vẽ tranh của Lynda.
Nội thất bên trong phòng vẽ tranh vẫn bày bố như trước, mà bức tranh tường
trên bức tường kia vẫn còn tồn tại.
Bên trong bức vẽ là khung cảnh của một sân thương, Piaget ôm một chiếc hộp,
khóc rống rơi nước mắt, bóng người của Lynda bay lên trời cao, mà ở trên
không trung, một bóng người phụ nữ khổng lồ đang hiện ra ở đó.
Hả?
Karen tới gần tranh vẽ tường, sự chú ý của anh tập trung vào tay trái của người
phụ nữ khổng lồ, nơi đó, không phải là bàn tay, mà là một cái hồ nước, hoặc có
thể gọi là một cái đầm nước.
Đầm nước?
Karen nhíu mày, trong đầu nhớ lại hình ảnh mình vừa tiến vào sa mạc, đứng ở
trên sườn núi mà nhìn xuống vị trí của Đầm Nước Tưởng Niệm, giống, lại
không giống nhưng kết hợp với giấc mộng lúc này của mình, ý nghĩa đã không
còn giống nhau.
Thật sự là trùng hợp sao? Không đúng,
Bích Thần đã bị Thần Trật Tự phong ấn, tại sao lại có thể xuất hiện ở trong
Cánh Cổng Luân Hồi.
Karen không biết một điều là, ở trong phòng ngủ của Nhà Tang Lễ Pavaro tận
thành phố York của Wien xa xôi, sau khi Pall tỉnh giấc đang chủ động cảm ứng
liên lạc với Karen, nhưng đều thất bại, bởi vì sự chênh lệch về thực lực của hai
bên, và bởi vì khoảng cách xa như vậy, chỉ có Karen có năng lực triệu hồi cô,
mà cô lại không có biện pháp chủ động triệu hồi Karen.
Việc này khiến Pall rất tức giận, bởi vì cô cảm thấy việc này thật sự là quá
không công bằng, cảm giác mình giống như là gọi sẽ có mặt ngay vậy! Dưới
cơn giận dữ, cô hiện tại mỗi ngày ăn gấp đôi thuốc bổ, muốn lấy lại sức mạnh
của mình!
Karen còn đang suy tư về mối liên hệ giữa đầm nước trong bức tranh vẽ tường
này và Đầm Nước Tưởng Niệm mình đã đến gần trong hiện thực, lại chợt nghe
thấy bên ngoài phòng vẽ tranh, có tiếng bước chân đi vào.
Hửm, trong giấc mộng này của mình còn có thể tương tác với người khác?
Karen dời mấy bước, đi tới cửa, trông thấy Lynda đang đứng trong hành lang.
Lynda trông thấy Karen, trên mặt lộ ra nụ cười, hỏi: "Ngài Karen, ngài có biết
chồng tôi Piaget đã đi đâu rồi không?"
"Piaget sao…"
"Đúng vậy, anh ấy để lại cho tôi một bức thư, nói anh muốn đến Wien để mở
phòng khám tâm lý, anh ấy nói, ở đó là nơi mà anh ấy gặp được tôi."
Karen có chút bất đắc dĩ, đưa tay vuốt vuốt trán của mình.
Bất kể như thế nào, ở trong giấc mộng của mình, vợ của bạn đến tương tác với
mình, thật sự rất không thích hợp.
"Ngài Karen, cuộc sống của ngài lúc này vẫn tốt chứ?"
"Tôi vẫn rất tốt."
"Việc làm ăn của gia đình ngài ra sao rồi?"
"Cũng rất tốt."
"Mọi chuyện đều tốt, vậy thì tốt rồi." Lynda cười nói.
"Còn cô thì sao? Lynda." Karen hỏi theo thói quen.
"Tôi cũng rất tốt, tôi hầu như đều ở bên người của ngài ấy, lắng nghe ngài ấy
dạy bảo, tôi cảm thấy rất hạnh phúc đấy."
Vẻ mặt Karen bỗng nhiên cứng đờ.
Anh bỗng ý thức được, cái này không phải là giấc mộng của, ý thức của mình,
tiến vào một hoàn cảnh không chịu sự khống chế của mình!
Bởi vì lúc trước anh vốn rằng Lynda là nhân vật xuất hiện trong giấc mộng của
mình, tất cả những điều mà cô ta nói ra, đều là những thông tin mà mình đã biết,
nhưng câu trả lời vừa nãy của Lynda, đã vượt qua phạm trù nhận biết của anh.
Anh vẫn cho rằng Lynda chết trong lúc thực hiện nghi thức triệu hồi, nhưng anh
không nghĩ rằng, Lynda đã được nơi mà cô vẫn khao khát muốn đến. Cho dù là
lúc trước để an ủi Piaget, anh cũng không nói đến câu chuyện nghe có vẻ sặc
mùi chuyện cổ tích này.
Giấc mộng, là hình chiếu từ hiện thực, nhưng một khi nó thoát ly khỏi hiện
thực, mang ý nghĩa giấc mộng này, đã không thể khống chế nữa. Karen bắt đầu
ép ý thức của mình thức tỉnh, lúc này, mặt đất bắt đầu lay động, vách tường bắt
đầu run rẩy.
Lynda nghi ngờ nói: "Thưa ngài Karen, chúng ta thật vất vả mới gặp lại, ngài có
thể ở lại một chút nữa không, tôi còn muốn nghe một chút chuyện liên quan đến
Piaget, tôi muốn biết anh ấy sống ra sao trong khoảng thời gian này, tôi rất xin
lỗi anh ấy, chồng của tôi, anh ấy yêu thương và bao dung tôi như vậy."
"Rất xin lỗi Lynda, việc của Piaget, chúng ta về sau nếu có thể thì sẽ nói sau,
hiện tại tôi có chút việc bận, phải chuẩn bị rời đi."
"Thế nhưng là, ngài Karen à, không chỉ có tôi muốn nghe ngài nói chuyện đâu,
nếu như ngài muốn rời đi, trước tiên ngài phải chào hỏi người khác một tiếng
chứ."
"Không chỉ có cô? Còn có ai?"
Lynda đi về phía Karen, Karen bắt đầu lui lại.
Lynda đi đến bệ cửa sổ trong phòng vẽ tranh, kéo màn cửa sổ ra.
"Soạt!"
Sau khi màn cửa được kéo ra, áp lực kinh khủng đè tới.
Ngoài cửa sổ, là một con mắt, một con mắt thật to, nó đang nhìn chằm vào
mình!
"Bích thần • • • • • Rylisa!"