Judea nâng hàm dưới lên, lấy vẻ mặt của người thắng nhìn về phía Berger vừa
mới bị mình đánh ngã xuống đất.
"Đúng vậy, ta thua."
Berger đứng người lên, trước hết vỗ vỗ bụi đất trên người mình, sau đó kiểm tra
vị trí bị thương do thuộc tính băng giá trên hai tay mình.
Đối mặt với thiếu nữ trước mặt này, hắn đã quen với việc thua, trên mặt mang
theo nụ cười khổ quen thuộc.
Lão gia chủ Anderson hơn nửa năm qua vẫn đang cực kỳ hậm hực một chuyện,
đó chính là mặc dù bởi vì nhờ có thiếu gia nhà Inmerais xuất hiện, để cho trang
viên Ellen vốn đang rách nát tàn tạ, bây giờ tất cả phương diện phát tiển theo
chiều hướng tốt đẹp, thành viên trong gia tộc có thể nhận được tài nguyên để tu
luyện tốt hơn so với trong quá khứ... Nhưng thiên phú huyết mạch của các thành
viên gia tộc, thật sự không phải có thể tùy tiện gia tăng.
Nhất là mỗi lần trông thấy con mèo đen kia, vị tổ tiên có thể lấy tranh chân
dung của một con mèo mà treo trong phòng đọc sách của tộc trưởng, lão
Anderson đều có một loại cảm giác vô cùng xấu hổ.
Tổ tiên năm đó, là hăng hái dường nào, gia tộc năm đó, càng là vinh quang làm
sao.
Lão Anderson từng đọc một quyển nhật ký của một vị khách cùng thời đại,
trong nhật ký ngày hôm đó, vị tổ tiên đó cực kì tự trách mà viết xuống một câu:
"Hôm nay là hội nghị thành viên trung tâm của gia tộc, thương nghị kế hoạch
phát triển sau này của gia tộc, ta không được phép tham gia, bởi vì thành viên
có thể hệ tín ngưỡng gia tộc cấp 6 trở lên mới có tư cách tiến vào phòng họp.
Ai, đã bốn mươi tuổi rồi, ta còn kẹt ở cấp 5 không thể tăng lên, ta thật sự là một
tên phế vật."
Cấp 6 trở lên mới có thể tham gia hội nghị của gia tộc, năm đó vị tổ tiên cấp 5
này tự cảm khái mình là một kẻ phế vật trong nhật ký.
Lão Anderson lúc trước thường xuyên thổn thức, vị tổ tiên này nếu có thể sống
lâu thêm hai trăm năm, ông ấy sẽ phát hiện bây giờ chỉ cần cấp 5 thì có thể trực
tiếp lên làm gia chủ.
Dù sao thì trước khi Karen đến trang viên Ellen, trong toàn bộ trang viên, người
trong tộc từ trên xuống dưới, cao nhất cũng chỉ cấp 3, run lẩy bẩy khi phải đối
mặt với sự cắn ngược từ gia tộc nô bộc của mình trước đây.
Mặc dù cháu gái Eunice của mình phải trả cái giá đó là thích ngủ trong nửa
năm, trước đó đã thức tỉnh thể hệ tín ngưỡng gia tộc, sau khi tỉnh giấc thì đạt
đến cấp 5, nhưng lão Anderson hiện tại cũng sẽ không xem Eunice hoàn toàn là
người trong tộc "Ellen", chờ sau khi kết hôn, Eunice sẽ phải đổi họ thành
"Inmerais".
Còn nữa, đứa cháu gái này của mình có vẻ cũng không chú ý đến phương diện
tu hành, rõ ràng có được thiên phú cực tốt, lại thích đem thời gian dùng vào trên
những việc "Không có ý nghĩa".
Nhưng mà lão Anderson đối với chuyện này cũng không dám nói thêm cái gì,
dù gì thì cháu gái mình cũng đã hoàn thành "Nhiệm vụ của gia tộc" rất khá, đối
với trang viên Ellen bây giờ mà nói, chuyện quan trong nhất đó chính là để
"Thiếu gia Karen" thường xuyên về thăm nhà một chút.
Cho nên trước mắt, người tu hành nổi bật có thể nhìn thấy trong gia tộc, lại là
một đứa tạp chủng và một đứa con riêng.
Judea là tạp chủng từ trong huyết mạch hỗn loạn của vương thất Wien, chính nó
cũng không quan tâm quan hệ máu mủ vô cùng hỗn loạn trên người mình, giống
như là một vận động viên bóng đá trên người có nhiều quốc tịch, nhưng nó cuối
cùng đại biểu trang viên Ellen ra trận vậy;
Berger là con của một người thuộc dòng thứ của dòng thứ và một kỹ nữ sinh ra,
lão Anderson rất rõ ràng, trong đáy lòng đứa bé này có hận thù rất sâu với gia
tộc Ellen, loại hận thù đối với gia tộc này cho dù sau này có bù đắp như thế nào
cũng rất khó để hoàn toàn lấp đầy.
Judea chống nạnh, rất kiêu ngạo mà nói: "Ngươi không thể nào thắng nổi ta,
vĩnh viễn cũng không thể."
Huyết mạch vương tộc, truyền thừa của Bá tước Recar, để Judea khi đối mặt với
đứa con riêng như Berger, luôn có ưu thế rất lớn trên mặt tâm lý.
Lúc này, một bóng người rủ xuống từ trên gốc cây ở bên cạnh, đầu hướng
ngược xuống, mũi chân ôm trên chạc cây, chính là Philomena.
"A!"
Judea giật nảy mình, trước đó cô ta thật sự không phát giác được trong lúc mình
và Berger giao đấu thường ngày, bên người lại còn có một người đang ẩn nấp.
Tay trái Philomena cầm bút máy, tay phải cầm một quyển vở.
Alfred dành ra thời gian hai ngày, cho Wilker và Leon vào một "Khóa học";
Sau đó, hắn đã gọi toàn bộ tín đồ về trang viên Ellen, bắt đầu mở hội học tập
trao đổi.
Philomena mới vừa tham gia hội học tập trao đổi của Alfred nửa ngày, lúc này
đang dựa theo yêu cầu của Alfred mà viết "Báo cáo trải nghiệm".
Tay vốn quen cầm đao đến lúc cầm bút lên, lộ ra vẻ vô cùng cứng ngắc và gian
nan.
Nhưng cô cũng không dám vi phạm, bởi vì Alfred nói, báo cáo của tất cả mọi
người cũng sẽ được nộp cho Karen đọc.
Cô hơi nhớ Richard, nếu như có Richard ở đây mà nói, sẽ có thể giúp mình viết
cái thứ này, hắn không biết viết còn có thể gọi Jerry hỗ trợ.
"Này, ngươi rốt cuộc là ai!"
Sau khi lùi về sau một đoạn, Judea giơ ngón tay, chỉ vào Philomena mà hô.
Berger hơi sững sờ, hắn lập tức đoán ra thân phận của người này, bởi vì hắn phụ
trách truyền lại tin tức giữa trang viên và thiếu gia Karen.
Chỉ có điều, Berger không có mở miệng nói cái gì.
Philomena vẫn đang trong trạng thái treo ngược, nhìn Judea, nói: "Hắn che giấu
thực lực khi đấu với ngươi."
"Cái gì?" Judea lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
"Ngươi đánh không lại hắn, hắn đang cố ý thua ngươi."
"Ngươi nói bậy!" Judea bắt đầu phẫn nộ.
"Hắn không chỉ che giấu thực lực, còn cố ý từ bỏ việc tấn công vào điểm sơ hở
của ngươi, hắn thu tay lại ba lần, cho nên ngươi giao đấu với hắn, sẽ luôn xem
nhẹ sơ hở của bản thân, mà cái sơ hở kia, rất có thể trong tương lai, sẽ để ngươi
trực tiếp mất mạng trong một trận chiến vốn có thể chiến thắng một cách dễ
dàng."
"Ngươi..." Judea đưa tay chỉ vào Philomena, "Cái đồ đê tiện nhà ngươi đang nói
gì thế... A a a!!!"
"Răng rắc!"
Cái ngón tay đang chỉ về phía Philomena kia bị bẻ cong ngược về phía mu bàn
tay.
Philomena đáp xuống đất, biểu cảm bình tĩnh.
Judea thì khiếp sợ nhìn ngón tay mình bị bẻ gãy, vừa lui lại vừa gầm thét nói:
"Cái đồ súc sinh như ngươi, dám làm thế với ta…"
"Ông!"
Judea vốn đã lùi ra đằng sau một khoảng cách, lúc này trở nên chẳng có ý nghĩa
gì, thậm chí không thấy rõ ràng chuyện phát sinh, thì đã bị cô gái lớn tuổi hơn
kia xuất hiện ở trước mặt, dùng một tay bóp cổ nhấc lên khỏi mặt đất.
"Thứ nhất, dùng ngón tay chỉ về phía người khác khi nói chuyện, là một loại sự
mạo phạm, thiếu lễ phép."
"Ngươi..."
"Thứ hai..." Philomena hơi nghiêng đầu, "Cái thứ hai ta tạm thời không nghĩ
ra."
"Ầm!"
Judea bị quẳng xuống mặt đất, đập thành một cái hố to trên mặt đất, quần áo của
Judea rách rưới, đầu rơi máu chảy.
Sau đó, Philomena lại nhấc Judea lên lần nữa, ném lên giữa không trung, sau đó
đạp một cái:
"Ba!"
Judea bị đạp bay ra ngoài, giống như là một quả bóng gôn bị đánh văng ra sau
một cú vung gậy thành công.
Đợi đến lúc Judea rơi xuống đất, Philomena lại xuất hiện bên cạnh, sau đó đưa
tay bắt lấy tóc của Judea, lại lôi trở về.
Trong quá trình lôi lôi kéo kéo, cơ thể của Judea tiếp xúc trực diện với bãi cõ
trên đất vô số lần, đợi đến lúc Philomena buông ra tay, Judea đã hoàn toàn
không giống hình người mà ngã xuống trên hỗn hợp nước bùn và máu trên đất.
Judea sợ, vừa mới nãy cô ta giống như một cái bao cát, bị đánh cho không hề có
sức phản kháng, tốc độ và sức mạnh của người phụ nữ trước mắt này, hoàn toàn
vượt ra khỏi sự nhận biết của mình.
"Ta còn không hả giận, nhưng ta biết nếu giết ngươi thì còn phải viết thêm một
bản báo cáo, cho nên ta nhịn."
Đây là lời trần thuật vô cùng ngay thẳng, không chỉ có đánh sụp lòng tin của
Judea trên thực lực, còn nghiền ép bởi địa vị trong hiện thực.
Thật ra, cô gái từ nhỏ đã lớn lên trong vương tộc Wien này vốn vẫn có tính tình
không tốt, thậm chí có thể nói, cô ta có vấn đề về tâm lý rất nghiêm trong, mà
sau khi vào trang viên Ellen, lão Anderson đối xử với cô ta rất là hậu đãi.
Ở trong trang viên, những người khác không dám chọc Karen, nhưng cô ta dám
chủ động khiêu khích mấy lần, mặc dù bị Karen tát mấy cái và đánh nằm
xuống, nhưng mỗi lần nhìn thấy Karen, cũng sẽ cố ý làm ra cái vẻ mặt "Bản tiểu
thư không phục".
Judea sợ Karen, nhưng lại không nhịn được mà muốn duy trì cái lòng dũng cảm
buồn cười kia.
Mà Karen đối với Judea, thật ra cũng không để nhiều ở trong lòng, cũng không
phải là quá quan tâm đến.
Nhưng là hôm nay, Judea gặp phải Philomena, một cô gái có tính tình so với
Judea càng không tốt hơn, có lẽ cho dù là người phách lối đến đâu, cuối cùng
kiểu gì cũng sẽ gặp một người càng phách lối hơn và nắm đấm cứng hơn đến để
giáo dục.
Mặt khác, Philomena thật sự muốn giết Judea, bà nội của Philomena nếu có thể
thì có thể hồi sinh để làm chứng, bởi vì lúc Philomena giết bà ấy cũng không do
dự.