"Ngài Karen, xin ngài giúp tôi, tôi không biết nên hứa hẹn cái gì với ngài, tôi
chỉ biết là, về sau nếu ngài cần gì, tôi đều sẽ cố hết sức lực!"
"Ngài Lemar, tôi cảm thấy ở giữa chúng ta, cũng không cần phải nói chuyện
khách sáo như vậy, Selena là một cô gái hiền lành hoạt bát, tôi cũng không có
khả năng nhìn xem cô ấy bị người khác bắt nạt như vậy.
Về việc này, tôi đáp ứng ông, cụ thể là lúc nào? Ý của tôi là, thời gian mà ông
giả bộ thỏa hiệp để dụ hắn ta ra mặt."
"Kỳ hạn ngày cuối cùng, cũng chính là vào bảy ngày sau, ta muốn để hắn cảm
thấy, ta kiến trì đến phút cuối cùng, trong lúc bất đắc dĩ mới làm ra sự lựa chọn
này, vào thời điểm đó thì cũng là lúc tâm lý của hắn thả lỏng phòng bị nhất."
Karen ước chừng thời gian trong lòng, ba ngày sau, mình sẽ tham gia cuộc
tuyển chọn của đại khu thành phố York, thời gian của cuộc tuyển chọn chắc hẳn
cũng sẽ không kéo dài quá lâu.
Sau khi cuộc tuyển chọn đại khu kết thúc, tập trung về giáo hội cho vòng tuyển
chọn cuối cùng, trong thời gian này hẳn là còn có một khoảng thời gian rảnh để
chuẩn bị, nhưng thời gian cụ thể thì vẫn còn chưa rõ.
"Có lẽ cần phải sớm hơn một chút." Karen nói, "Nếu là thời gian vào bảy ngày
sau, tôi có thể sẽ phải sớm hơn một hai ngày."
Sau khi kết quả của cuộc tuyển chọn đại khu thành phố York công bố ra ngoài,
mình không có khả năng để họ leo cây mà không tham gia vào vòng tuyển chọn
tiếp theo của toàn bộ giáo hội, trừ phi từ bỏ cái thân phận Karen này.
Nếu như Selena bị bắt đi, Karen không có điều gì khác do dự, rốt cuộc mặc kệ
như thế nào, từ lần thứ nhất mình bước vào bảo tàng gốm Lemar đến mấy lần
tiếp xúc về sau, anh em Lemar đều đối xử với mình rất tốt, mỗi lần kết giao
giữa hai bên thì đều là mình được lợi, về tình về lý thì quan trọng nhất đều là sự
an toàn của Selena.
Nhưng vấn đề là Selena bây giờ cực kỳ an toàn, đối phương rõ ràng là đánh giá
thấp trình độ thợ thủ công của Lemar.
Karen rõ ràng hơn, Lemar tuyệt đối sẽ không dùng sự an toàn của em gái mình
để đùa giỡn giữ thể diện, ông ta nói có thể mở ra cái khóa này một cách an toàn
thì chắc chắn có thể mở ra an toàn.
Nếu như chỉ vì việc báo thù mà nói thì mình cần phải cân nhắc việc sắp xếp thời
gian.
"Nếu như hành động trước một hai ngày, tôi cảm thấy là không thành vấn đề."
"Như vậy đi." Karen cười cười, "Còn nhớ rõ người đầu tiên tìm ông làm mặt nạ
không?"
"Hắn ta?"
Trên mặt Lemar lộ ra vẻ mặt vừa sợ vừa lo âu, vừa mong chờ.
Không thể không nói, cách hình dung của Selena về cảm giác của anh trai mình
đối với đội trưởng, thật sự rất chuẩn xác.
"Bản thân tôi cũng cảm thấy, hành động vào ngày thứ mười sẽ tốt nhất. Tôi sẽ đi
thông báo cho hắn ta, để hắn đi cùng hỗ trợ xử lý việc này. Nếu như ngày đó tôi
còn ở thành phố York thì tôi sẽ đi cùng hắn để giúp ông báo thù, loại bỏ cái tai
họa ngầm này.
Nếu như ngày đó tôi không ở thành phố York... Rất xin lỗi, đây là một hành
động trong giáo hội, tôi không cách nào từ chối tham gia, trừ phi tôi phải từ bỏ
thân phận hiện giờ trong Trật Tự Thần Giáo."
"Ngài không cần phải giải thích, ta biết ngài khó xử, thật sự không cần giải
thích, chúng ta là bạn bè, có thể hiểu cho nhau."
"Ừm, nếu như ngày đó tôi không ở thành phố York, thì mọi việc sẽ do hắn toàn
quyền phụ trách. Không phải tôi đang an ủi mà đây là lời nói thật, nói về việc
báo thù hoặc diệt cỏ tận gốc, hắn ta ưu tú và chuyên nghiệp hơn tôi nhiều."
Nếu như là người khác, Karen thật ra cũng sẽ không yên tâm như thế, nhưng đội
trưởng...
Karen tin tưởng, đội trưởng hoàn toàn không vấn đề.
"Vậy thì thật sự là quá tốt."
"Ừm, ông hãy dẫn Selena về trước, tôi sẽ thông báo cho hắn ta giúp ông, nếu
không có gì bất ngờ xảy ra, ít lâu nữa hắn sẽ đến chào hỏi ông."
"Được rồi, cảm ơn ngài Karen, cảm ơn rất nhiều."
"Tôi cảm thấy rất hổ thẹn."
"Không, xin ngài tuyệt đối không nên nói như vậy, tôi cũng rõ ràng, nếu như
không phải ngài mở miệng, hắn không có khả năng ra tay giúp tôi."
"Ông cũng đã giúp hắn làm mặt nạ."
Vẻ mặt Lemar tiên sinh quẫn bách, nói: "Nhưng hắn đưa cho ta điểm khoán,
thanh toán rất nhiều rất nhiều điểm khoán, tiền cho nhiều, thì cũng sẽ không còn
tình cảm."
Karen nhẹ gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Selena, nhìn cô ta, nói:
"Selena, để cô phải chờ thêm vài ngày rồi, chúng ta sẽ xử lý kẻ đã khóa cô lại."
Selena không phản ứng chút nào, nhưng Lemar có nói qua, cô có thể trông thấy
và nghe thấy.
Chờ đến khi Lemar dẫn theo Selena rời đi, Karen cầm điện thoại lên, không gọi
cho đội trưởng, cũng không gửi quạ đen truyền tin, trực tiếp gọi điện thoại cho
Fanny.
"Hứ."
"Là tôi, Fanny, cô liên lạc với đội trưởng giúp tôi, để ngài ấy hai ngày nay nếu
có rảnh thì đến bảo tàng gốm Lemar một chuyện, cứ nói rằng tôi mời ngài ấy
giúp chủ cửa hàng giải quyết một chuyện phiền phức."
"Được rồi, đã biết."
Sau khi cúp điện thoại, Karen duỗi lưng một cái, anh tin tưởng đội trưởng sẽ hỗ
trợ, không nói đến đội trưởng đã thiếu nợ mình rất nhiều bí mật, coi như thực sự
không được, vậy thì để cho Kevin đến nhà đội trưởng ngủ mấy đêm là được.
Đi ra khỏi phòng sách, Karen chuẩn bị đi vào nhà bếp cho nấu cho mình bữa ăn
khuya, mới vừa đi tới cửa phòng bếp, đã nhìn thấy Alfred ôm quả trứng kia ngồi
ở trong, bọn họ còn đang giao tiếp trong yên lặng.
"Alfred, anh còn chưa nghỉ ngơi à?"
"Ừm?" Alfred giống như là mở to mắt "Vừa tỉnh lại", lập tức đứng dậy, "Thiếu
gia, ngài tỉnh rồi sao."
Lúc này, Karen nghe được âm thanh của quả trứng kia phát ra về phía mình:
"Ta thật sự đã... Không chịu được... Hắn ta... Van cầu ngài... Mau chiên ta đi..."