Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Neo thử cầm đôi đũa lên, nói: "Không phải ông muốn để ta càng cảm thấy con

người của cậu ta thú vị, cho nên mới cố ý nói mấy câu này với ta sao? Làm sao

rồi, ông chờ mong ta cảm thấy tức giận vì mấy lời ông nói à?"

Lão Saman "A" một tiếng, nói: "Anh cũng là người rất thú vị đấy."

Nồi lẩu sôi lên, Neo bắt đầu nhúng đồ ăn vào.

Lão Saman lại châm một điếu thuốc, nói: "Ta vẫn luôn không hiểu được, anh rốt

cuộc đang muốn làm gì?"

"Ta cũng không biết, ta cũng đang tự hỏi vấn đề này."

"Sau đó thì sao?" Lão Saman truy hỏi, "Đối với ta, không có gì khó nói, dù sao

ta cũng sắp chết rồi."

"Không giấu diếm gì ông, chính là bởi vì ta không biết bản thân mình rốt cuộc

muốn làm gì, cho nên mới tiếp tục dựa theo quán tính trước đây mà làm tốt

công việc, ta và ông không giống nhau, ta không muốn chết, nhưng nguyên

nhân không muốn chết, có vẻ cũng không phải là để sống."

"Cái này kêu là cái gì, vừa dập đầu chào thần vừa sửa đường à?"

Neo kẹp lên một miếng thịt đã chín, hỏi: "Đây là ý gì?"

"Không có ý gì, lười mà giải thích lại cho anh, lần sau anh có thể đến sớm một

chút, như vậy có thể núp ở bên cạnh mà nghe lén."

Nói đến đây,

Lão Saman vỗ trán một cái,

"Ôi, hình như cũng không còn lần sau."

Lão Saman đứng người lên: "Anh cứ ăn đi, ăn xong thì cứ để đó, sáng mai ta ra

dọn, ta đi ngủ trước đây."

"Được."

Lão Saman đẩy cửa phòng, trước lúc bước vào, ông xoay người nói với Neo:

"A, đúng, suýt nữa quên mất;

Neo thân mến,

Hoan nghênh anh đến dự lễ tang của ta."

...

Lúc về đến nhà trời cũng đã khuya, có đôi khi Karen cũng sẽ nghi ngờ, mỗi

ngày mình cũng không có bao nhiêu việc cần phải làm, nhưng nhiều lần đều là

về nhà vào lúc đêm khuya thậm chí là rạng sáng, so với mấy người đi làm bình

thường còn đi sớm về trễ hơn.

Ngược lại trong lúc mình làm nhiệm vụ, mình làm việc nghỉ ngơi và ăn ba bữa

cơm đúng giờ.

Anh cảm giác bản thân mình đang có xu thế thay đổi giống như Peia và Fanny,

lúc chấp hành nhiệm vụ mới là đời sống thường ngày của mình.

Đẩy cửa phòng ngủ bước vào,

Karen trông thấy Pall và Kevin đang ngồi chơi với một cái tủ lạnh cũ.

Tủ lạnh đã được Alfred lau dọn qua, cái lớp bụi bặm cũ bám ở ngoài đã được

rửa trôi, nhưng bề ngoài lõm vào và phai màu vẫn làm cho nó nhìn giống như

một cái đồ điện gia dụng cũ.

"Wow, Karen, là Thánh Khí không gian đấy, thật ghê gớm a, làm đầu bếp mấy

hôm nay cũng đáng giá đấy. "

"Gâu!" Kevin cũng gật đầu.

"Cả hai người đều đã nghiên cứu xong rồi à?" Karen hỏi.

"Cái lão nhân viên quản lý kia không đưa sách hướng dẫn sử dụng cho cậu à?"

Pall hỏi.

"Không có."

"Ông ta quên mất rồi?"

"Ta cảm thấy ông ta có vẻ là cố ý, có thể ông ấy sẽ đưa cho tôi vào lúc lễ tang."

Pall lắc lắc cái đuôi, nói: "Nhưng ông ta chắc chắn không nghĩ tới, trong nhà

cậu có một con mèo thiên tài!"

"Gâu!"

"A, còn có một còn chó ngu xuẩn thiên tài."

Kevin hưng phấn mà vẫy đuôi.

"Nghiên cứu ra được gì rồi?" Karen hỏi.

"Mới được khiêng về nhà không bao lâu đâu, còn đang trong quá trình từ từ

nghiên cứu, nhưng vấn đề cũng không lớn, lại nghịch nó thêm một tuần lễ thì

chúng ta chỉ thiếu chút xíu là có thể viết ra cả một cuốn hướng dẫn sử dụng cho

cậu đấy.

Bây giờ trên cơ bản có thể xác định rằng, đây là một cái dụng cụ dịch chuyển

không gian, có điểm giống với trận pháp dịch chuyển của các đại giáo hội cai

quản, có điều nó càng vững chắc hơn.

Cũng chỉ có một vấn đề duy nhất chính là, nó không thể dịch chuyển những vật

sống, cho dù là đồ vật có linh tính cũng không thể.

Trận pháp chủ đạo được giấu trong cái tủ lạnh này, còn trong cây sáo và cái tẩu

thuốc kia thì là trận pháp phụ thuộc, trong một khoảng cách không quá xa, ví

như, trong phạm vi thành phố York, mình có thể dùng một trong hai dụng cụ là

tẩu thuốc hoặc sáo để làm vật triệu hồi, vẽ một cái trận pháp triệu hồi nhỏ ở trên

mặt đất hoặc là trên mặt bàn, sau đó những đồ vật đã bỏ vào trong tủ lạnh từ

trước có thể dịch chuyển đến trước mặt mình.

Chỉ là cái tủ lạnh này không thể chỉ cắm điện bình thường là hoạt động được,

còn phải đến chợ đen mua một chút thạch anh tím làm nguồn năng lượng ở bên

trong, lúc bình thường cũng không tiêu tốn quá nhiều năng lượng, năng lượng

tiêu tốn chủ yếu là ở lúc sử dụng dịch chuyển."

"Cho nên, trong điều kiện thời gian và phí đón xe vẫn trong khả năng chấp nhận

được, tôi vẫn nên bắt xe về nhà để lấy đồ à?"

"Trên lý luận mà nói, đúng là như vậy, chỉ là con chú ngu xuẩn có nói trong cái

tủ lạnh giấu một con đường có thể nâng cấp, nhưng điều kiện của nhà chúng ta

bây giờ cũng không cần thiết phải nâng cấp, một là cậu cũng không cần đến, thứ

hai là sau khi thăng cấp, lúc cậu triệu hồi đồ vật dịch chuyển trong phạm vi

thành phố York phải trả một cái giá ngang với việc cậu đứng ở Ruilan cách một

mặt biển để triệu hồi vậy.

Tất cả vé điểm mà cậu nhận được trong nhiệm vụ lần trước kia chỉ có thể đủ

mua số lượng thạch anh tím đủ cho một lần dịch chuyển mà thôi."

"Bây giờ thì thế nào, điều kiện tiên quyết là ở thành phố York và không nâng

cấp thì sao."

"Chờ chúng ta tìm hiểu xong mọi thứ, cậu cũng nên học thuộc lòng sổ tay mà

chúng ta ghi chép lại, không cân nhắc đến chi phí hao mòn khi sử dụng, chỉ cân

nhắc đến chi phí để sử dụng nó mà nói thì trên cơ bản là bằng ba tháng trợ cấp

của ngài Pavaro;

Nói ngắn gọn, chi phí cho một lần sử dụng là 3000 phiếu điểm!"

Karen bỗng nhiên nghĩ đến lần trước mình cùng ngồi ăn sủi cảo với lão Saman

ở trước cửa phòng, Lão Saman nói phải đếm kỹ số lượng sủi cảo, đã dịch

chuyển cái gói sủi cảo ra ngoài...

Cho nên, với khoảng cách chỉ mấy bước chân, ông ta đã tiêu hơn 3000 phiếu

điểm?

Đương nhiên, việc này còn do lão Saman muốn cho mình thấy công dụng của

cái tủ lạnh này.

Nhưng, vẫn là rất đắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK