Kevin đang nhảy nhót ở chỗ này, càng nhảy càng vội.
Nếu như nhân cách hóa mà nói, giống như là một cái người đang không ngừng
dậm chân, hô lên lặp đi lặp lại: "Không tốt rồi! Không tốt rồi! Không tốt rồi!"
Healy vốn đang dắt dây thừng chuẩn bị dẫn cô bé và mấy vật nuôi về nhà, bị
Kevin kéo đến nỗi ngã trên đất.
Connor bước đến trước, một tay bắt dây dẫn, lù lù bất động.
Mà con chó vàng, thì vây quanh Connor vừa xoay quanh vừa sủa, giống như là
một cái kim đồng hồ.
Pall ngồi trên đầu Connor, nhìn xem Kevin đang nổi điên, hỏi:
"Connor, ngươi có phát giác được cái gì hay không?"
Connor lắc đầu.
"Vậy xem ra truyền thừa Long Thần Phản Nghịch của ngươi, còn có không gian
khai phá rất lớn."
Khách sạn Ankara, một căn phòng.
Ở trước cửa sổ, hai tay Saraina chống trên ghế sô pha, vẻ mặt nhăn nhó đau
đớn, trong tròng mắt của cô ta, hiện ra cái bóng của một người phụ nữ khác.
"Chuyện gì xảy ra?
Thần tử Nguyệt Nữ Thần Giáo hỏi.
Cô ta không hiểu vì cái gì đang êm đẹp, phần "Ankara" đang phong ấn trong cơ
thể mình kia bỗng nhiên khôi phục.
Ngay sau đó, vẫn là bản thân Saraina như cũ, dùng một giọng điệu khác mà mở
miệng trả lời:
"Ô nhiễm... Thần tính ô nhiễm..."
"Là tác dụng của Thần khí sao?
"Không phải, cái này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều."
"Rốt cuộc là cái gì xảy ra ra?"
"Ta không rõ ràng, ta chỉ cảm ứng được Thần tính ô nhiễm, nó đang nổi lên, nó
sắp sinh ra, nó rất có thể sẽ mất khống chế."
"Cái giá phải trả khi mất khống chế là cái gì?
"Thiên tai."
Saraina cắn răng, mắng: "Không có việc gì, đám chó kia của Trật Tự Thần Giáo
hẳn là sẽ xử lý!"
Trong một khách sạn phổ thông ở vùng ngoại ô thành phố York, Miliwen đang
nằm trong phòng khách chất đầy những bình rượu.
Cô ta vốn đang say khướt, bỗng nhiên cuộn người lại đứng lên bắt đầu nôn
mửa, trong phòng khách lúc này tràn ngập mùi chua hôi thối.
"A..."
Miliwen bò lên, lảo đảo đi tới phòng vệ sinh, mở vòi nước bắt đầu dùng sức đập
nước lên trên mặt mình.
Trong hành động vây bắt trước đây, Neo mở một mặt lưới, để cô ta có thể rời đi,
nhưng cô ta cũng không lựa chọn trực tiếp trở về Biển Vực Thẳm, mà là tiếp tục
ở lại, ngăn cách liên lạc giữa mình và Thần Giáo.
Nếu như không phải là bởi vì cô ta là Thần tử tôn quý, rất có thể Vực Thẳm
Thần Giáo đều sẽ phán định cô làm phản rồi.
Mặc dù, cô ta từng làm ra chuyện không khác gì với làm phản.
Cô ta cực kỳ mê mang, không biết mình nên đi nơi nào, dùng biện pháp đặc thù
nào để áp chế ý chí của mình, nhờ đó cồn có thể để bản thân mê mang.
Nhưng bây giờ, cảm giác buồn nôn dữ dội đang điên cuồng giày vò cô ta.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn xem tóc mình ướt sũng trong gương, một đường máu mũi
bắt đầu tràn ra.
"Rốt cuộc là thứ gì... Để ta buồn nôn như thế..."
Bên ngoài hang động, kỵ sĩ trú quân hoàn toàn khống chế nơi này, cùng với
người của Đòn Roi Kỷ Luật và Ban quản lý đại khu, cho nên những thần quan
trật tự phụ trách bảo vệ cửa vào hang động, tất cả đều lấy một loại tư thái phối
hợp lựa chọn lùi vào trong.
Bọn hắn không hề từ bỏ phòng ngự để người bên ngoài tiến vào, nhưng cũng sẽ
không chủ động tiến công trước.
Trên thực tế, người ở bên ngoài cũng không có ý muốn công phá vào trong.
Chủ giáo Deron dẫn dắt nhân viên dưới trướng liên tục bố trí trận pháp, ngay từ
đầu đều là trận pháp phòng ngự, chỉ có điều đối với người bố trí mà nói thì là ở
hướng ngược lại.
Sau đó, chủ giáo Deron dùng một cái trận pháp dẫn dắt kéo theo một loại trận
pháp đã được bố trí trước đó, các trận pháp nhanh chóng kết nối với nhau, từ
bên ngoài nhìn qua giống như là xuất hiện từng cái bong bóng hoàn toàn bao
phủ khu vực cửa hang.
Nhưng vẫn còn chưa kết thúc, khối Rubic Thuật Khóa nhanh chóng vận chuyển
và tất cả Trận pháp sư ở bên cạnh hợp lực, chủ giáo Deron phát ra một tiếng
ngâm dài: "Cấm. Ngai Vàng Trật Tự!"
Sau một khắc, bầu trời phía trên xuất hiện hình chiếu của Ngai Vàng Trật Tự, áp
lực vô cùng đáng sợ xuất hiện, mặc dù bây giờ nó vẫn chỉ đang trôi lơ lửng trên
không, nhưng nó thật sự có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Trong quá trình liên tục bố trí trận pháp, gần như tất cả Trận pháp sư đều sử
dụng thuốc phục hồi hai lần, ngay cả Chủ giáo Deron cũng không ngoại lệ, cho
nên sau khi tất cả hoàn thành, ngoại trừ một số nhỏ Trận pháp sư tiếp tục phụ
trách giữ gìn trận pháp vận chuyển ra, phần lớn Trận pháp sư cũng bắt đầu ngồi
xuống nghỉ ngơi.
mặc dù Deron có chút uể oải, nhưng vẫn cố ý nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn
thoáng qua cháu ngoại của mình.
Ngoại tôn của mình cùng thủ tịch đặt song song đứng đấy, rất rõ ràng.
Karen cũng nở nụ cười đáp lại, kèm theo gật đầu, biểu hiện một chút lời khen
đối với ông lão càng già càng dẻo dai.
Chờ sau khi Deron hài lòng quay đầu lại tiếp tục giữ gìn trận pháp, Karen mới
đáp lại lời tự nhủ của Bern:
"Ngài cũng đã biết từ sớm, phải không?"
"Không chỉ đã sớm biết, trong lúc thí nghiệm sơ bộ, ta còn từng hỗ trợ." Bern
không chút nào tị hiềm mà kể lại lịch sử đen tối của mình, bởi vì hắn lúc trước
vốn đã "đen".
"Cho nên, hành động của chúng ta cũng đã được sắp xếp xong rồi?"
"Đúng vậy, thông báo trước cho chúng ta thì sợ chúng ta sẽ làm hỏng việc, sợ trì
hoãn tiến trình thí nghiệm, và sợ tạo thành áp lực tâm lý cho nhân viên thí
nghiệm, cho nên trong thời khắc mấu chốt cuối cùng mới thông báo khẩn cấp để
chúng ta tới tiến hành khống chế."
"Vậy những người trong phòng thí nghiệm kia thì sao, hiện tại cũng không sợ
chúng ta tạo ra áp lực tâm lý cho bọn họ nữa à?"
"Thí nghiệm đã đến hồi kết, còn thiếu một bước cuối cùng, đừng nói chỉ là nhân
viên nội bộ trong giáo đến để khống chế, cho dù bây giờ có thế lực ngoại giáo
tiến đánh, bọn hắn cũng sẽ kiên trì hoàn thành xong cái thí nghiệm này.
Những người tham dự cái thí nghiệm này trong Nguyên Lý Thần Giáo và trong
giáo của chúng ta, đều có những nhà khoa học chân chính và nhiệt huyết, là cái
kiểu nếu được nhìn thấy kết quả cuối cùng của thí nghiệm thì có chết cũng cam
lòng, ngươi hiểu không?"
"Ta hiểu.”
"Ừm." Bern nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ, "Nhưng mà ta thật rất chán ghét loại bộ môn
độc lập đặc biệt này, trong tình huống không biết nó phụ thuộc vào ai, rất dễ
dàng để đại khu phía dưới như chúng ta không biết nên phối hợp thế nào, thậm
chí không biết làm sao để lật mặt khi chuyện bọn hắn làm xảy ra sai sót."
"Đây là chuyện không cách nào tránh khỏi."
"Hiện tại tốt hơn trước đây không ít, ta tin tưởng không bao lâu sau Đại tế tự sẽ
cải thiện vấn đề này."
Mặc dù Bern vẫn không có nói rõ ràng, nhưng Karen hiểu, ông ta là người ủng
hộ Đại tế tự, bởi vì trên phong cách làm việc, hai người họ rất tương tự.
Karen không khỏi lại nghĩ tới Luther, lúc trước anh đã từng nói với Neo, mình
quả thật có thể thử đi làm chút gì đó, nhưng rất sợ bởi vì chính mình can thiệp
dẫn đến sự việc trở nên không thể cứu vãn.
Bây giờ, anh không cần phải đi suy nghĩ những thứ này, bởi vì chính mình đã
đứng ở trên tuyến đầu phòng chống hậu quả của chuyện này.
Nhưng mà, ngay cả bản thân Karen cũng không rõ ràng, mình cuối cùng là hy
vọng cuộc thí nghiệm điên cuồng này sẽ thành công hay là thất bại.