ra ngoài thì đứng trước một khung cửa sổ hóng gió, đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía
vườn hoa ở ngoài, tay trái chống trên bệ cửa sổ, tay phải cầm điếu thuốc.
Những người có địa vị cao hơn hoặc là ngang bằng Andy, đều đã kết thúc quá
trình "Phỏng vấn" trước hắn, cho nên những người đi ra ngoài phía sau hành lễ
với Andy, hắn chỉ cần khẽ gật đầu đáp lại một chút, thậm chí còn không xoay
người lại.
Cảnh sắc của vườn hoa rất đẹp, nhưng bây giờ hắn lại không có tâm trạng để
thưởng thức, bởi vì hắn biết, vị trí Quân đoàn trưởng này, đã không có duyên
với mình.
Đã được xác định từ lúc nào đây?
Sau khi vấn đáp vài câu hỏi đơn giản, lúc nhân vật số hai để mình rời đi.
Vào thời khắc này, rốt cục Andy hiểu ra được bản chất của trò chơi "Tranh cử"
lần này, rốt cuộc là cái gì; cũng đã lĩnh ngộ ra được người mà Người Cầm Roi
muốn lựa rốt cuộc là người ra sao.
Người Cầm Roi lấy danh nghĩa của mình, nhanh chóng quả quyết điều động
một nhóm Đòn Roi Kỷ Luật ưu tú nhất của hệ thống từ trong từng Không Gian
Khai Thác để thành lập Đoàn dân binh, ngươi có thể nói, đây là bởi vì chiến sự
ở hoang mạc khẩn cấp, cũng có thể nói rằng đây là mệnh trực tiếp từ Đại tế tự,
nhưng việc này vốn cũng không cần phải vội vã như vậy.
Còn nữa, điều lệnh tuyên bố dày đặc, nhân sự bắt đầu theo lệnh mà tập hợp, thời
gian cũng đã được vài ngày, mặc dù trong lòng mọi người đều rõ ràng, thành lập
một quân đoàn quy mô lớn như thế, tất nhiên sẽ lựa chọn ra một Quân đoàn
trưởng có thể khống chế cục diện, thế nhưng mãi cho đến khi cuộc hội nghị này
bắt đầu, sau khi mọi người ngồi xuống, chuyện này mới được nhân vật số hai
công bố.
Không phải do tình hình cấp bách cho nên vội vàng, mà chỉ đơn giản là cố ý.
Tất cả những công việc lên phương án, suy nghĩ phác hoạ, nhận thức và phán
đoán chiến sự, thật ra thì Người Cầm Roi vốn cũng chẳng quan tâm, mà gần
như là đang dùng hành động thực tế mà cho thấy bản thân mình không quan
tâm.
Nhưng vấn đề là khi đối mặt với một cơ hội lớn như thế này, một con mồi hấp
dẫn đến vậy, ai nào có thể chịu đựng được mà không thể hiện bản thân?
Nếu lùi lại một nghìn bước để nói, xem như ngươi có thể nhận ra được một chút
hàm ý, ngươi thật sự có thể quyết định dùng phương thức đó để đối mặt với lần
tranh cử này sao?
Lựa chọn thứ nhất mặc kệ như thế nào, còn có cơ hội nhất định, lựa chọn thứ
hai thì rất có thể vừa xoay người lại một cái, thì cơ hội sẽ biến thành một con số
“0”.
Andy vừa cười vừa phun ra làn khói trắng, sao cảm thấy mấy lời này lại có chút
quen tai?
"Khả năng thành công rất lớn, khả năng thất bại cũng rất lớn.”
Lời mà Karen nói lúc sáng, vang lên trong đầu Andy.
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Karen chỉ đơn giản là nói một câu không
có ý nghĩa gì, lúc ấy hắn nên đáp lời là: Ngươi có phương pháp đặc biệt gì?
Con mắt của Andy híp híp, thằng nhóc này, là đã đoán được từ sớm, cũng đã
chuẩn bị làm như vậy.
Lần kiểm tra này, đáp án tiêu chuẩn nhất, thật ra là bỏ giấy trắng, đáp án có
chính xác hay không cũng chẳng sao cả, ngươi viết càng nhiều, điểm số ngược
lại sẽ càng thấp.
Andy bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi từ trong lòng, không nói đến chuyện người trẻ
tuổi này đã thể hiện ưu điểm và công trạng mà hắn giành được, chỉ bằng tầm
nhìn và sự quả quyết của mình cũng đã đủ để cho người khác cảm thấy nhịp tim
tăng nhanh.
"Hô…."
Thở một hơi dài, phun ra làn khói trắng.
Hắn không phải đi cửa sau, với sự khống chế tuyệt đối của Người Cầm Roi đối
với Đòn Roi Kỷ Luật, nếu ông ta thật sự muốn gượng ép mà đẩy một người trẻ
tuổi lên trên, là hoàn toàn có thể khiến cho quần chúng không có lời dị nghị
nào.
Mà người trẻ tuổi này vào lúc ban ngày đã có thể nói ra câu này với mình, có
nghĩa rằng trong lòng của hắn cũng không phải hoàn toàn chắc chắn, dù sao thì
chỉ có đồ đần mới có thể đi tuyên dương khắp nơi cho mọi người biết sau khi có
được đáp án chính xác.
"Thưa ngài."
Scarlett đi ra, lúc đi ngang qua Andy, hành lễ.
"Ừm."
Scarlett nhìn về phía sau, như có điều gì đang suy nghĩ, rời đi.
Andy lại châm một điếu thuốc, hắn ta cũng biết rằng người bước ra tiếp theo là
ai.
Không bao lâu, Karen đi ra, sau khi trông thấy Andy, anh chủ động tiến tới.
Andy mở miệng nói: "Chúc mừng ngươi.”
Karen nhớ lại cảnh tượng lúc trông thấy Andy đi ra ngoài cửa, cố ý quay đầu
nhìn về phía mình.
"Thưa ngài, vẫn còn chưa xác định đâu."
"Chắc hẳn là ngươi thôi, ngươi đã đánh cược đúng rồi."
Karen không nói lời nào, nhìn về cảnh sắc của vườn hoa phía ngoài cửa sổ.
Andy vẩy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: "Thật ra, khi Người Cầm Roi
triệu tập tất cả tinh nhuệ của hệ thống đến hoang mạc, Người Cầm Roi đã đạt
được mục đích."
Bản thân là thuộc hạ trực hệ đi theo Đại tế tự, ông ta cũng cần phải bàn giao với
Đại tế tự, cũng có tác dụng làm ví dụ điển hình trong Thần Giáo, mượn cơ hội
lần này mà tái chỉnh hợp và rèn luyện hệ thống Đòn Roi Kỷ Luật nắm trong tay.
Ông ta đã lấy được tất cả những thứ mà mình muốn, cho nên, ông ta chỉ suy tính
một chuyện duy nhất đó là: Làm sao để nếu không lời thì cũng sẽ không lỗ.
Tính cách của Người Cầm Roi và Đại tế tự tính rất tương tự nhau, bọn họ đều là
người có dục vọng khống chế quyền lực cực mạnh, cho nên, đối với Người Cầm
Roi mà nói, ông ta không phải là không thể tiếp nhận vì một chuyện mà ông ta
cho rằng đáng giá để rồi chôn vùi toàn bộ tinh nhuệ của Đòn Roi Kỷ Luật,
nhưng điều kiện tiên quyết đó là bị chôn vùi cũng có thể, nhưng phải do tự tay
ông ta làm.
Cũng bởi vậy, người tranh cử vị trí Quân đoàn trưởng có tâm tư càng nhiều, ông
ta sẽ càng không chọn.
Đây là tiền vốn của ông ta, là vốn liếng khổ tâm kinh doanh mới kiếm được, sao
có thể nỡ để người khác lấy nó đi để thực hiện theo ý nghĩ của mình, để người
khác dùng nó mà trải đường?