ban ba.
Tìm được rồi, một khu văn phòng ở trong góc, Karen gõ cửa.
“Vào đi.”
Đẩy cửa ra, Karen thấy một người mập mạp ngồi bàn văn phòng bên cạnh cửa
khu văn phòng, thông thường, người rất bình thường mới bị xếp ở vị trí này.
“Xin chào, tôi đến tìm anh Neo.”
“Neo, Neo!” Anh mập mạp gọi.
Rất nhanh, Neo từ bên trong đi ra:
“Tìm tôi à?”
“Xin chào, anh Neo, là thẩm phán Pavaro bảo ta đi tìm anh, tôi đã làm xong
chứng nhận thần bộc.”
“Nhanh như vậy? Trời ơi, tôi cũng vừa mới về, ha ha.”
“Là ông Pavaro bảo tôi phải làm thật nhanh.”
“Đúng đúng đúng, ông Pavaro đúng là một người nôn nóng.
Neo đưa tay, kéo bả vai của Karen, đồng thời nói với anh mập ngồi đối với cửa:
“Tôi đi điều động hồ sơ giúp anh ta, chốc nữa chủ nhiệm quay lại tìm tôi, thì nói
giúp tôi một tiếng.”
“Được.”
Karen bị Neo đưa ra khỏi khu văn phòng, sau đó trực tiếp đi vào sâu bên trong,
rất nhanh, không gian càng lúc càng u tối cuối cùng, một phòng vệ sinh xuất
hiện trước mặt Karen.
“Tôi đi vệ sinh một chút, anh cần không?” Neo hỏi.
“Không cần.” Karen lắc đầu.
“Vậy được, anh chờ tôi một chút.”
Neo đi vào, mấy phút sau, anh ta vừa dùng giấy lau tay vừa đi ra ngoài, chỉ về
phía trước, ra ý bảo Karen theo mình qua đó.
Karen tiếp tục đi theo anh ta, đi đến trước thang máy riêng biệt, cửa thang máy
được mở ra, bên trong cũng có một nhân viên thang máy, Neo lấy ra chứng
nhận của mình, đi vào trong, Karen cũng đi theo vào.
Sau khi thang máy đi lên, dừng lại ở tầng ba mươi hai, nhưng hướng của cửa
mở ra không phải là cửa trước thang máy, mà là cửa sau, Neo đi vào trong,
Karen cũng đi theo vào.
Giống như thang máy nhập hộ khẩu, bên trong là một không gian độc lập riêng
biệt, Neo cởi áo khoác của mình, tiện tay ném lên sofa, sau đó ngồi xuống phía
sau bàn làm việc.
Lúc này, khí chất trên người anh ta thay đổi, không còn là nhân viên văn phòng
thận trọng, mà giống một người phụ trách bộ phận có quyền không nhỏ.
“Biết Đòn roi của kỷ luật không?” Neo hỏi Karen.
“Biết.”
“Nói hiểu biết của anh với Đòn roi của kỷ luật đi.”
“Sự tồn tạo của Đòn roi của kỷ luật, là để lau đi bụi bặm của Thần Kỷ Luật.”
“Ừm, lý giải rất tốt, sau khi trở về xin ông Pavaro bổ sung cho anh một bản đơn
xin điều động, sau đó tôi sẽ sắp xếp biên chế của anh đến dưới thầm phán
Pavaro của Cộng đồng Cầu Xanh, nhưng bây giờ, tôi còn có một kiến nghị,
muốn nghe không?”
“Muốn.”
“Có lẽ bây giờ anh cũng đoán được, anh muốn gia nhập Đòn roi của kỷ luật
không? Chỉ cần trả lời muốn hay không muốn.”
“Muốn.”
“Được” Neo ấn chuông, một cô gái mặc thần bào màu đen đi vào: “Giao hồ sơ
của anh cho cô ấy, sẽ nhanh trả lại thôi.”
“Được.” Karen giao túi hồ sơ của mình cho đối phương, đối phương cầm túi hồ
sơ đi vào căn phòng mà đi ra trước đó.
“Ồ, đúng rồi, còn chưa hỏi tên của anh?”
“Karen Silvi”
“Được, ta sẽ trực tiếp gọi anh là Karen, anh có thể gọi tôi là… đội trưởng.”
“Vâng, đội trưởng đại nhân.”
“Anh và thẩm phán Pavaro có quan hệ gì? Hai người, rất thân thiết sao?”
“Không thân.”
“Vậy tại sao ông ta tiến cử anh?”
“Tôi không biết.”
Neo gật đầu, cười nói: “Tôi đoán chắc chắn anh có điểm mà ông ta thích.”
Karen cũng rất mơ hồ gật đầu.
Bởi vì quan hệ của Pavaro, rất nhiều chuyện đều có thể trở nên rất đơn giản.
“Là thế này, năm phút nữa, anh sẽ trở thành thành viên ngoài biên chế của tiểu
đội Đòn roi của kỷ luật, bình thường không có chuyện gì, mỗi tháng cáo báo
công việc, cách báo cáo sẽ đưa cho anh, anh cần cố hết sức giữ bí mật thân phận
của anh, hiểu không?”
“Vâng, tôi biết rồi.”
“Nếu có chuyện gì, chúng tôi sẽ thông báo cho anh đến tập trung, đương nhiên,
bình thường cũng sẽ không có việc gì, ngoài ra, anh có thẻ lĩnh trợ cấp một trăm
phiếu kỷ luật mỗi tháng, giống như trợ cấp thần bộc của anh, để giữ bí mật, anh
phải đến chỗ tôi lấy.”
“Được.”
“Ừm.”
Neo gật đầu, tiếp tục nói: “Gần đây Cộng đồng Cầu Xanh xảy ra không ít
chuyện, khiến không ít người liên lụy vì chuyện này, hoặc là chết, hoặc là vào
nhà tù, bây giờ không ít chức vị bị bỏ trống, anh cố gắng, sau này tiến đồ có thể
được bảo đảm.”
“Vâng, đội trưởng đại nhân.”
“Anh dễ nói chuyện hơn sơ với thẩm phán Pavaro, hy vọng anh cũng có thể trở
thành người chính trực giống như ông Pavaro.”
“Tôi sẽ như vậy, đội trưởng đại nhân!”
“Tốt.”
Không bao lâu, cánh cửa được mở ra lần nữa, cô gái mặc thần bào màu đen đưa
túi hồ sợ của Karen cho Karen, sau đó lại đưa một túi hồ sơ màu xám cho
Karen.
Neo đứng lên, nói với Karen:
“Chấp hành đòn roi, là vì Thần Kỷ Luật!”
Karen lập tức nghiêm túc đáp lại: “Vì Thần Kỷ Luật!”
“Tốt lắm, anh có thể đi rồi.” Neo nói.
“Vâng, đội trưởng đại nhân.”
Karen đi tới cửa, nói một cách chính xác là cửa thang máy, ấn xuống thang máy,
chỉ chốc lát sau cửa thang máy mở ra, Karen đi vào, nhân viên thang máy giúp
Karen ấn xuống tầng.
Đợi khi cửa thang máy mở ra và Karen ra, phát hiện mình đã xuống tầng một,
anh đi ra, lên xe của Alfred, Alfred lái xe rời đi.
Karen mở túi hồ sơ màu xám ra, lúc trước khi cầm ở trong tay còn cảm thấy rất
mỏng, kết quả chính là, bên trong chỉ có một tờ giấy, bên trên viết cách thức
liên lạc, ngoài ra, còn có một tấm huy chương màu xám, trên huy chương khắc
hình dây thừng da.
Chỉ đơn giản vậy sao? Không, chỉ tùy tiện vậy sao?
Karen cầm lên túi hồ sơ của mình, kéo dây cài ra, phát hiện sợi tóc mà mình
tiện tay quấn lên đó vẫn còn ở bên trên, có nghĩa là cô gái đó cầm túi hồ sơ của
mình đi, vốn không mở nó ra.
Cô ta chỉ ngồi trong đó một lúc, có lẽ uống một ly trà hoặc là một ly café, sau
đó cầm túi này đưa cho mình, thậm chí bên bàn cô ta có một sấp túi màu xám
như này.
Cho nên, mình vốn không được tính là đội viên ngoài biên chế của tiểu đội Đòn
roi của kỷ luật, chỉ có thể coi là một con mắt của Đòn roi của kỷ luật, không,
thậm chí ngay cả con mắt cũng không được tính, vì mỗi tháng chỉ có trợ cấp
một trăm phiếu kỷ luật, còn phải đích thân mình đến chỗ Neo lấy.
Thứ thực sự rơi vào trong tay mình, chỉ có chiếc nhẫn kèm theo huy chương
thừng da này?
Karen cầm chiếc nhẫn, ngấm kỹ cẩn thận, có lẽ là bởi vì sức lực ngón tay mình
hơi lớn một chút, chiếc nhẫn này lại “tách” một tiếng nứt ra từ chính giữa.
“Thế mà còn làm bằng nhựa…”