“Đừng nói xấu hắn, ngươi vốn là có bệnh nặng, ngươi là chết bệnh, không phải
ngã chết.”
“Nhưng mà ta thấy rất tò mò, Dis, rốt cuộc ngươi còn có thể ngưng tụ ra bao
nhiêu mảnh vỡ Thần cách?”
“Ta không biết rõ.”
“Đây là câu trả lời kiểu gì thế? Sao ngươi có thể không biết rõ, dù sao cũng nên
có con số để đánh giá.”
“Bởi vì không có cách nào nhóm lửa, cho nên bất kể có tạo ra bao nhiêu mồi lửa
thì đều đã mất đi ý nghĩa.”
“Dis … cảnh giới của ngươi thì thật ra đã là Thần.”
“Có lẽ là vậy.”
Với tình huống bình thường thì con đường thành Thần là sau khi ngưng tụ ra
mảnh vỡ Thần cách thì lại không ngừng cảm ngộ, nuôi dưỡng, bù đắp nó, đợi
đến nó triệt để hoàn chỉnh tạo thành Thần cách đúng nghĩa thì cũng báo hiệu
rằng cấp bậc sống đã được biến đổi, chính thức thành Thần.
“Ài, Rasma, thật sự quá đáng thương … không đúng, là do “định luật tiêu chuẩn
Rasma” quả thật vẫn còn có hiệu lực.”
Định luật tiêu chuẩn Rasma là định luật do lão Hoven tự tổng kết ra, thích hợp
để liên hệ về mối quan hệ của sự tăng trưởng thực lực của Rasma và Dis.
Mỗi lần Rasma có được đột phá mới mà đến khiêu chiến Dis thì đều sẽ bị Dis
dùng ưu thế của một cảnh giới cao hơn mà nghiền ép lại.
Hiện tại, Rasma ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách, như vậy Dis …theo lý luận đã
thành Thần.
Sở dĩ là lý luận, là bởi vì cái kỷ nguyên này không cho phép thành Thần, điều
kiện để thành Thần đã bị tách bỏ, cho nên rõ ràng Dis đã có tư cách ngưng tụ ra
Thần cách nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể nào thành công.
Điều này cũng khiến cho Dis có rất rất nhiều mảnh vỡ Thần cách, bởi vì thứ
quấy nhiễu là không cách nào kết hợp mảnh vỡ lại cùng một chỗ mà không phải
là do không có mảnh vỡ.
“Trách không được ngươi hận hắn như thế, không có hắn thì ngươi đã thành
Thần rồi.”
Đây không phải chặn hết hi vọng, đây là đã đứng trước cổng, đã có thể bước
vào, lại bị cưỡng ép đẩy ra, sau đó đóng cửa.
Dis lắc đầu, nói: “Đây không phải nguyên do chủ yếu nhất.”
“Vậy nguyên do chủ yếu nhất là?”
“Nếu như lúc ấy ta thành Thần thì đã có thể cứu được hai đứa bé kia.”
Con trai trưởng của hắn cũng chính là cha của Karen, vì để cho các em của
mình sống tự do, chủ động lựa chọn kế thừa Nhà tang lễ, cũng chính là lựa chọn
truyền thừa Trật Tự của gia tộc Inmerais.
Có thể không e dè mà nói rằng Dis thương yêu con trai trưởng của mình nhất,
vượt qua cả Mason và Winnie, bởi vì con trai trưởng không chỉ có kế thừa huyết
mạch của Dis mà càng kế thừa tư tưởng tín ngưỡng của hắn.
Vì cứu cha mẹ của Karen mà Dis đã từng thử rất nhiều phương pháp.
Bao gồm cả việc … Thành thần.
Nếu như khi đó mình thành Thần thì sẽ có năng lực cứu bọn nó, nhưng hết lần
này đến lần khác thì con đường thành Thần bị phá hỏng.
Cho nên, mối hận của Dis đối với Thần Trật Tự, không chỉ vì ngăn chặn tiền đồ,
cũng không chỉ có là vì lòng tự tôn của một người khi bị biến thành heo để làm
thức ăn, còn có sự phẫn nộ khi một người cha trơ mắt nhìn xem hai đứa con của
chịu sự tra tấn đau khổ mà mình còn phải tự ra tay giải trừ sự đau khổ của bọn
nó! Là Thần mà mình tín ngưỡng ép buộc để mình rõ ràng có năng lực cứu vớt
bọn nó, nhưng lại trở nên bất lực.
Tín ngưỡng hắn, đi theo hắn, đã từng ca ngợi hắn vô số lần, những cái này đều
là sự hồi báo mà tín ngưỡng của mình mang lại.
“Dis, ta biết điểm yếu của trận pháp trong Thần Điện, cũng biết nên kích nổ ở
chỗ này để có thể trả giá nhỏ nhất mà lấy được hiệu quả lớn nhất, không cần
kiềm chế, lần này, chúng ta sẽ trả thù sảng khoái một lần đi, để Thần Điện sụp
đổ, để Trật Tự Thần Giáo cũng như vậy.”
“Hoven.”
“Ừm?”
“Ý thức của ngươi đã bị Nguyên Lý xâm lấn, nó đang lợi dụng ngươi, mê hoặc
và kích động ta.”
Hoven trầm mặc, nói: “Đúng vậy, để ta đi phong ấn lại lại…”
Bút ký phát ra ánh sáng, một gương mặt uy nghiêm thay thế lão Hoven hiện lên
trên bìa, phát ra một giọng nói khác:
“Đây chẳng phải là thứ mà ngươi muốn sao? Trật Tự đã đối xử với ngươi như
thế, ngươi còn đang quấn quít làm gì, ngươi còn tại chần chờ cái gì, Trật Tự vô
tình nên phải chịu roi!
Tới đi, để Trật Tự hối hận đi, để Trật Tự đền tội với ngươi, đây là thứ ngươi nên
được, không phải sao?”
Dis cười:
“Trật Tự, đã đền tội.”
Sau một khắc, gương mặt uy nghiêm này biến mất, mặt lão Hoven lại hiện ra:
“Đáng chết, ta không muốn dùng loại phương thức này để sống lại, sống càng
ngày càng không giống mình, thật không biết lúc nào thì ta sẽ bị đồng hóa.”
“Không có việc gì, ta chờ mong ngươi có thể phong ấn nó.”
“Ngươi biết nó là hóa thân của ai sao?”
“Có thể đoán được.”
“Ngươi tự tin rằng ta có thể hoàn thành công việc vĩ đại như vậy sao?”
“Ngươi đã hoàn thành công việc vĩ đại và bất khả thi hơn.”
“Ngươi có ý gì?”
“Ông bạn già, chúng ta sắp đi vào.”
Lão Hoven lập tức tiến vào trạng thái: “Tới đi, ông bạn già, ha ha!”
Dis bước vào hình chiếu của Cánh Cổng Trật Tự, sau khi dịch chuyển thì xuất
hiện ở phía trên Trật Tự Thần Điện.
Dưới chân của hắn là từng ngôi sao đang vận chuyển, càng ở phía dưới thì là
từng tòa thần điện nguy nga.
Nơi này là nơi gần Thần nhất, là Thánh địa trong lòng của mỗi một tín đồ Trật
Tự.
Dis hơi ngẩng đầu lên, ở phía sau hắn, xuất hiện một pháp thân to lớn uy
nghiêm.
Cả hai giống nhau như đúc, nó đã từng xuất hiện ở trong linh hồn Karen song
song với hình tượng của Thần Trật Tự và Thần Ánh Sáng.
Dis giơ tay thanh kiếm gỗ trong tay lên, hình chiếu phía sau cũng cầm kiếm lên.
Áp lực kinh khủng ngưng tụ ở phía trên, dẫn tới những ngôi sao run rẩy, Thần
khí kêu gọi, tiếng chuông cảnh báo vang vọng cả Thần Điện
Từng tiếng gầm thét truyền ra từ trên những ngôi sao:
“Ngươi dám!”
“Làm càn!”
“Cuồng vọng!”
Sâu trong Thần Điện càng có ý thức của một vị đang ngủ say thức tỉnh, vậy mà
thể hiện ra áp lực ngang với Thần, ngoại trừ vô cùng không ổn định ra thì gần
như không thua kém Ranedal ở ngoài, hắn phát ra một tiếng hỏi thăm đầy vẻ
tang thương:
“Đứa trẻ, nói cho ta, nrốt cuộc gươi muốn làm gì?”
Dis đâm thanh kiếm trong tay đến, sức mạnh mênh mông vụt qua trong lòng
Thần Điện, ba ngôi sao trên đường đi cũng vì thế mà bị chôn vùi, dưới mặt đất
thì xuất hiện những vết lõm càng đáng sợ.
Cảnh quan bắt đầu sụp đổ, cung điện bắt đầu vỡ vụn, yêu thú trong các tiểu thế
giới bắt đầu kêu rên, rất nhiều thần quan đang làm việc trong Thần Điện đều lộ
vẻ kinh hoàng sợ hãi.
Dis vừa làm những việc này vừa dùng giọng điệu bình tĩnh mà đáp lại:
“Ta muốn để các ngươi nhớ lâu một chút.”