Sau khi Renaos dùng sợi dây leo trong tay mình để kêu gọi xong, ngẩng đầu,
nhìn về phía Dis ở trước mặt, nói:
"Ta cảm giác thấy mình đã bước vào trong cạm bẫy được bố trí sẵn."
Mình bị ép vào trong tuyệt cảnh, vừa lúc này lại có tín đồ Sinh Mệnh phù hợp
có nhánh của Cây Sinh Mệnh trong tay xuất hiện ở gần, đây cũng không phải là
một sự trùng hợp đơn giản.
Nhưng hết lần này tới lần khác mình lại không thể không làm thế, bởi vì thật sự
không đánh lại đối phương.
Dis lại giơ lưỡi hái lên một lần nữa, nói:
"Ngươi có thể lựa chọn không làm vậy, kết quả cũng giống như nhau."
Renaos cười nói: "Nếu như không phải quy tắc của kỷ nguyên này vẫn còn thì
ta sẽ không chật vật như thế, ngươi cũng sẽ không thong dong như thế."
Dis cúi đầu nhìn thoáng qua vết thương trước ngực mình, đáp lại: "Nếu như quy
tắc của kỷ nguyên này không còn thì ngươi vốn không thể làm ta bị thương
được."
"Ta cực kỳ thưởng thức sự tự tin của ngươi, thậm chí trong mơ hồ ta còn hoài
nghi rằng đây có lẽ là sự thật. Được thôi, như ngươi và cháu trai của ngươi
muốn, mặc kệ như thế nào, là một tín đồ Sinh Mệnh thì ta cũng không muốn
truyền thừa mà chủ ta để lại vừa tới trong tay của ta thì đã bị mất.”
Renaos đặt sợi dây leo trước người, hắn chủ động để tay của mình bị dây leo
phân nhánh đâm xuyên qua, máu tươi màu vàng kim tràn vào trong sợi dây leo.
Dis thấy thế nhưng cũng không tấn công mà yên tĩnh chờ đợi.
Qua một lúc sau thì khí tức của Renaos đã rơi xuống nhưng trên khoé môi lại
hiện ra nụ cười:
"Nói thật, quá tự tin và quá tham lam, có đôi khi sẽ có chuyện xấu xảy ra."
Ngay lập tức,
Renaos trợn to hai con ngươi nghiêm nghị nói:
"Cấm – Sinh Mệnh Ký Sinh!"
Cơ thể của hắn bắt đầu hòa tan, linh hồn cũng hóa thành sương mù, bắt đầu toàn
lực đưa tất cả của mình vào trong cái truyền thừa có vẻ rất vĩ đại này.
"Ha ha ha ha, ngươi đã không thể nào ngăn cản ta, cho dù ngươi giết ta ngay
bây giờ thì một ta mới sẽ tái sinh trên người mà các ngươi đã sắp xếp kia.
Sau lần này ta sẽ lựa chọn một nơi hẻo lánh và bí mật nhất để trốn, ta muốn tận
mắt nhìn thấy Trật Tự Thần Giáo các ngươi tiêu vong trong đợt thuỷ triều này!"
Dis không chỉ không tấn công mà ngược lại thu hồi Lưỡi Hái Chiến Tranh.
Vào lúc này thì bút ký của Thần Nguyên Lý lại mở ra, hình dáng lão Hoven
xuất hiện bên cạnh Dis, lão Hoven cười mà hô lên về phía Renaos đã "Già nua":
"Này, ta đã nói rồi, ngươi cứ tuỳ ý mà làm, nếu không tính ra mục đích của
ngươi thì xem như ta thua."
Mà lúc này cho dù Renaos đã nhận ra điều không thích hợp, nhưng chính như
hắn đã nói lúc trước thì đã không còn ngăn cản kịp.
Ban tặng truyền thừa, nuốt chửng linh hồn vật chủ, hoàn thành quá trình ký
sinh.
Tất cả các trình tự trước mắt đều cực kỳ thuận lợi, nhưng khi chỉ còn một bước
cuối cùng thì Renaos không thể hiểu nổi:
"Linh hồn của ngươi đâu?"
Thứ đáp lại hắn là sự yên tĩnh vô tận.
Mình là người thắng nhưng bây giờ lại giống như là bị trục xuất, đi tới một
vùng đất không ai biết.
"Làm sao có thể, sao ngươi có thể chỉ là một con rối, một con rối sao có thể
điều khiển được nhánh của Cây Sinh Mệnh!"
Một đôi mắt xuất hiện ở phía trên mà không có bất kỳ dấu hiệu nào, dùng ánh
mắt phá vỡ cái màn đen đậm đặc này.
Renaos phát hiện mình đang đứng trong một đầm nước, mà phía trước hắn, thì
là bức tượng to lớn của cơn nghiện đói, bộ dáng của bức tượng làm hắn cảm
thấy có chút quen mắt.
Trong lúc âm thầm không một tiếng động thì bóng dáng của Karen phản chiếu ở
phía dưới đầm nước.
Renaos rốt cục nhận ra: "Karen, ngươi là Karen. Silva của Trật Tự Thần Giáo!"
Hiện nay, danh tiếng của Karen sớm đã không chỉ giới hạn trong quần thể người
trẻ tuổi, từ khi Đại tế tự bổ nhiệm anh lên làm thư ký thì ngay cả các Trưởng
Lão trong Thần Điện thường ngày không quan tâm đến giáo vụ cũng sẽ quen
thuộc với sự tồn tại của Karen.
Renaos chỉ vào cái bóng phía dưới: "Vì sao ngươi lại ở dưới này?”
Karen: "Có khả năng rằng người ở phía dưới thật ra là ngươi không?"
Vừa dứt lời thì tựa như có một bàn tay vô hình thao tác, đầm nước giống như
một cái đồng hồ cát, thay đổi góc độ.
Renaos ngẩng đầu, nhìn thấy Karen đứng ở phía trên mình, đối phương hoàn
toàn áp đảo hắn, kết hợp với pho tượng to lớn kia để hình thành uy thế trấn áp
cực kỳ đáng sợ.
Thì ra người thật sự ở phía dưới lại là mình?
"Không, nơi này là nơi nào, đây nơi nào?”
"Ngươi đã tiếp thụ truyền thừa Sinh Mệnh mà lại không nhìn ra được đây là nơi
nào sao? Hay vẫn là do… Thần Sinh Mệnh quá hẹp hòi và cũng quá keo kiệt
rồi?”
Những người trong quan tài đều là con rối của Karen, Renaos ký sinh nhằm vào
Darien thì chẳng khác gì là đang tranh chấp quyền sở hữu với Karen, cho nên,
hắn tất nhiên sẽ trực tiếp đối đầu với Karen.
"Nơi này rốt cuộc là nơi nào?"
Có thể thấy được sở dĩ rằng Renaos vẫn đang khăng khăng muốn hỏi câu này
thì chắc hẳn trong lòng hắn đã có một suy đoán đáng sợ nào đó, chỉ có điều là
suy đoán này quá mức kinh khủng, bản thân hắn càng không thể nào tiếp nhận
được.
"Được rồi, ngươi có thể kết thúc."
Karen giơ tay lên, pho tượng nghiện đói với bộ dáng tương tự ở phía sau cũng
giơ tay lên, chộp về phía Renaos.
Khí tức Trật Tự thần thánh đánh nát chút lòng may mắn cuối cùng còn sót lại
của Renaos, hắn gào thét lên:
"Vì sao ngươi lại ở đây, không phải ngươi còn ở trên trời sao, vì sao ngươi lại ở
chỗ này!"
"Rất xin lỗi, bây giờ ta có chút bận rộn, không có thừa thời gian để trò chuyện
với ngươi."
"Thần Trật Tự vĩ đại, nếu ngài đã giáng lâm vậy thì xin ngài ban cho ta một cái
vị trí, ta sẽ dâng hệ thống Sinh Mệnh cho ngài, ta nguyện ý thần phục dưới chân
ngài, trở thành Thần chi nhánh hiệu trung và chinh chiến vì ngài!"
Karen mỉm cười lắc đầu:
"Ta không thích."
"Ầm!”
Pho tượng nghiện đói nắm chặt nắm đấm, đầm nước vì vậy mà sôi sục lên, rất
nhanh, lại tiêu biến thành vô hình rồi bình tĩnh trở lại.
Chỉ có điều những vết tích rõ ràng nhất trong đầm nước trước đây hẳn là Dikno,
Morindi, Buken bởi vì bọn họ là nhóm người có thực lực mạnh nhất trong đám.
Nhưng bây giờ người xếp số một chính là Darien, đứng thứ hai, là Lão Saman.
Lần này Darien nuốt được mồi lớn, ở trong đầm nước của mình đã mọc ra hư
ảnh của một Cây Sinh Mệnh; còn Lão Saman thì có thêm một cái lăng kính do
lấy được truyền thừa từ Giáo tôn tiền nhiệm của Pamirez Giáo.
Trừ cái đó ra thì trong đầm nước bây giờ còn hiện ra dấu tích của những người
không ở trong quan tài ví như một thanh Đao Ác Mộng, một tấm khiên tròn,
một con sâu róm màu trắng.
Karen nhìn chăm chú vào con sâu róm kia thêm một chút, không nghĩ tới,
Richard lại sùng bái mình như thế, mặc dù không trải qua quá trình ở trong khán
thính phòng của trang viên Ellen, nhưng quan hệ ràng buộc giữa đôi bên cũng
không kém Philomena chút nào.
Thời gian cấp bách, Karen cũng không dừng lại lâu, mà là nhắm mắt lại rồi sau
đó mở mắt trong hiện thực ra.
"Quân đoàn trưởng?"
Dinah tò mò nhìn Karen, lúc trước sau khi Karen tiến vào lều thông tin thì đã
nhắm mắt lại giống như là ngủ thiếp đi.
"Đã truyền tin tức ra ngoài rồi sao?" Karen hỏi.
"Ừm, đã phát ra ngoài, mà cũng lập tức thu lại được tin phản hồi từ bên kia,
Người Cầm Roi, Hồng Y Giáo Chủ ai nấy cũng đều rất vội vã..."
Có thể không nóng nảy sao?
Nếu như nói trước đó ỷ vào tín ngưỡng thành kính đối với Trật Tự còn có thể có
dũng khí để chính biến mà nói thì bây giờ khi thủ lĩnh "Trở về", trong lòng bọn
họ chắc chắn là sợ vô cùng.
Trong đầu Karen cũng đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Người Cầm Roi vừa
ăn bingsu vừa run.
"Phản hồi lại cho Người Cầm Roi trước, còn những vị khác… trước hết cũng
không cần để ý tới.”
"Được rồi, quân đoàn trưởng."
Karen đi ra khỏi lều vải, trên những đài cao hình trụ kia thì Trưởng Lão Thần
Điện của các Thần Giáo kia vẫn còn ở đó, ngoại trừ một số nhỏ đã rời đi thì
phần lớn vẫn còn ở lại nơi này, sau khi trải qua một loạt diễn biến khi nãy thì
bọn hắn thực sự rất muốn biết dự định trong bước kế tiếp của Trật Tự Thần
Giáo.