hợp tác không phải lại chuyện quá bình thường sao? Chưa kể, bây giờ ngươi có
tư cách phát văn kiện xin phép, chỉ có điều chức vị bây giờ của ngươi, văn kiện
xin phép chuyển đến một chút bộ môn cao hơn hoặc là xin phép phối hợp quá
đáng thì có lẽ người ta sẽ không thèm nhìn đến.
Ta thì không giống vậy, con người này của ta, thích nhất là giúp người làm niềm
vui, ha ha."
Nói xong,
Chủ giáo Bern phủi tay:
"Bộp bộp!"
Bên trong nhà máy, trong nháy mắt sáng lên.
Ở bên trong bóng tối, là từng hàng kỵ sĩ đồn trú đang đứng, bọn họ xếp thành
đội ngũ chỉnh tề, không nhúc nhích tí nào; mà ở hai bên cánh, đám chim ưng cúi
đầu xuống, kỵ sĩ trên người chim ưng hai tay cũng nắm lấy dây cương, không
có chút động tác nào.
Mặc dù cái quy mô và cảnh tượng này, không cách nào so sánh với Kỵ Sĩ Đoàn
thật sự, nhưng nói như thế nào đây, Kỵ Sĩ Đoàn trú quân, đã là lực lượng vũ
trang cao cấp nhất mà mỗi một đại khu có thể điều động.
Mà lực lượng này, trên danh nghĩa là từ do Đại chủ giáo đại khu nắm giữ,
nhưng Karen vẫn luôn biết, kỵ sĩ trú quân thành phố York, là bị bóp trong tay
của Chủ giáo Bern.
Chủ giáo Bern đưa một tấm lệnh bài đến trước mặt Karen, Karen đưa tay nhận
lấy.
"Ta đã điều một bộ phận trú quân từ trụ sở bí mật ra để tiến vào thành phố York,
ngày mai lúc cần, dùng cái lệnh bài này truyền tin trước nửa tiếng, đến lúc đó
bọn hắn sẽ xuất hiện, nghe theo mệnh lệnh của ngươi."
Đầu ngón tay Karen vuốt ve lệnh bài, cảm khái nói: "Chơi lớn đến như thế
sao?"
"Ngươi còn nhớ rõ động tác của Đại chủ giáo sau khi dùng bữa xong thì cầm
thìa đánh vào cái bát sao?"
"Nhớ kỹ."
"Hắn đang muốn nói cho ngươi, vỏ hoành thánh bị vỡ thì cũng chẳng có tác
dụng gì, muốn làm, thì trực tiếp đập vỡ cái bát!
Chỉ có điều Đại chủ giáo lúc này đã lực bất tòng tâm, lúc ấy thế mà không có
thể dùng thìa gõ bể cái bát, cho nên hắn đã không tiện nói ra câu đó với ngươi,
cho nên ta đang thay lời của hắn.
Đừng sợ làm lớn chuyện, không phải trong nửa tháng này ngươi vẫn như thế
sao?"
"Nếu như ta ra lệnh cho bọn họ tiến đánh vào tòa nhà tổng bộ của Đòn Roi Kỷ
Luật, bọn họ cũng sẽ làm theo sao?"
"Sẽ."
"Được rồi."
"Ngươi cho rằng ta sẽ cảnh cáo ngươi đừng làm như vậy sao, không, trong lòng
ta thậm chí có chút chờ mong đấy, ha ha."
"Mặc kệ như thế nào, mang theo trú quân đến tổng bộ Đòn Roi Kỷ Luật để bắt
người, thật là... Không có tiền lệ đâu nhỉ?"
"Ta giao lệnh bài cho ngươi mà ta còn không sợ, ngươi băn khoăn cái gì?
Sau chuyện này, Chủ giáo đứng cuối hàng trong danh sách như ta, có niềm tin
rất lớn có thể ngồi lên vị trí Đại chủ giáo;
Ngươi cũng sẽ thăng chức, đến lúc đó bắt thêm một vài người, làm cho chuyện
càng lớn hơn một chút, dù sao có nhiều như vậy chủ giáo chứng cớ phạm tội,
phía trên vì ứng phó cục diện hoặc là cho toàn giáo một lời giải thích, nắm lỗ
mũi cũng sẽ để ngươi lại thăng chức thêm một chút.
Nhưng chúng ta... Con đường leo lên cao đã kẹt chết rồi, sẽ bị đóng đinh trên
một vị trí.
Có thể nói, nếu như không có biến cố hoặc là chuyện lớn gì xảy ra, vị trí của
chúng ta sau đó, sẽ phải ngồi cả một đời.
Nhưng mà chuyện này lại có gì phải sợ chứ?"
Chủ giáo Bern mở tay ra với Karen, từ từ nắm chặt lại:
"Chúng ta... nắm giữ đại khu thành phố York!"
...
"Hôm nay còn cần chuẩn bị bữa sáng sao?" Wilker hỏi.
Alfred lắc đầu, nói: "Không cần, buổi họp báo về tình tiết vụ án hôm nay đã bị
hủy bỏ, vừa nhận được thông báo, buổi trưa hôm nay tổ chức hội nghị bàn bạc
giữa Trưởng khu và đại diện Đại chủ giáo, các phóng viên đều sẽ đến nơi đó."
Wilker đưa tay gãi gãi đầu Ventura bên cạnh,
Thở dài,
Nói:
"Ta không phải một người theo chủ nghĩa bi quan, nhưng sự việc đã đến mức độ
này, ta không cách nào khống chế cảm xúc bị quan đang hiện ra trong lòng
mình."
"Ta vẫn lạc quan như cũ."
"A, đúng vậy, ngài Alfred, ta tin tưởng xem như lưỡi dao của máy chém đã treo
sẵn ở trên đầu của ngài, ngài vẫn có thể tự tin ngẩng đầu mỉm cười với ánh mặt
trời.
Nhưng mà ta không làm được, ngài biết ta thật vất vả mới tìm được một chiếc
thuyền để tránh khỏi ảnh hưởng tiêu cực của thầy mình, kết quả chiếc thuyền
này thế mà cũng sắp chìm, trời ạ!"
"Cho nên, cậu đang hối hận sao, Wilker?"
"Không có hối hận, ta sinh ra hoài nghi với bản thân mình, ta hoài nghi mình là
một người mang điều xấu, mà thầy của ta, đã bị ta ảnh hưởng mà mất tích."
"Tin tưởng ta, Wilker." Alfred đưa tay đặt ở trước mặt Wilker, "Cậu là một
người may mắn thật sự, đủ để cho phần lớn người trên đời đều phải hâm mộ."
"Hâm mộ vì nó quá nát sao? Đương nhiên, xem trên mặt mũi ta là học trò của
Đại tế tự tiền nhiệm, ta tin tưởng Thần Giáo sẽ không để cho ta lưu lạc chết đói
ở đầu đường xó chợ, nếu như bị bệnh nặng hay ô uế gì đó, lúc đưa đến bệnh
viện giáo hội dù là không có phiếu điểm, cũng có thể cho phép ta ghi nợ trước
rồi được chữa trị."
"Ha ha."
Alfred không tiếp tục giải thích gì thêm, Alfre thấy, người được tắm rửa dưới
hào quang của Vị vĩ đại đã là một điều vô cùng may mắn, mà người đã được
tắm nhưng vẫn còn không biết, thì càng may mắn hơn.
Wilker “may mắn” quay đầu nhìn về phía Philomena ngồi ở trên ghế dài ngoài
cửa, hỏi: "Chủ nhiệm còn chưa dậy?"
Philomena trả lời: "Dậy, đến văn phòng chủ nhiệm số 2."
"Mấy giờ rồi?" Wilker nhìn đồng hồ đeo tay một chút, "Chủ nhiệm của chúng ta
có tham gia lần hội nghị này không?"
Alfred trả lời: "Đương nhiên là sẽ tham gia."
"A, đúng, ta hỏi một câu nghe có vẻ hơi nhảm nhí, chủ nhiệm của chúng ta
không tham gia thì ai sẽ chịu trách nhiệm phía bên này."
Richard thở dài, nói: "Ông nội của ta nói, chuyện lần này sẽ rất nghiêm trọng,
phía trên đã chuẩn bị xử lý."
"Ha ha, các vị, mặc kệ lúc nào, chúng ta đều phải lạc quan mà đối mặt." Alfred
giơ tay lên, tiến hành cổ vũ.
Wilker hỏi ngược lại: "Hiện tại ngoại trừ ngài, còn ai có thể cười được? Nếu
như chủ nhiệm bị loại bỏ khỏi hệ thống Đòn Roi Kỷ Luật, cái tiểu đội này của
chúng ta cũng sẽ bị giải tán theo."
"Nào, cười lên." Alfred chỉ chỉ về hai người bên kia.
Muri lộ ra nụ cười, Ventura cũng lộ ra nụ cười.
Philomena, cũng nở nụ cười.