Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta không phải đang cười nhạo, dùng giọng điệu của yêu tinh radio đó là: Mặc

kệ là bạn bè, thân thuộc, đồng nghiệp, thuộc hạ, vận mệnh của mỗi người, đều

quyết định bởi lựa chọn mà họ đưa ra trong thời điểm mấu chốt.

Ta tin tưởng lần này cậu sẽ không sao cả, meo, ngươi còn phải trở về làm cá cho

ta ăn, cho nên, suy nghĩ theo phương diện tốt, nhà Guman hiện tại dính chặt vào

với cậu, đó là sự may mắn rất lớn.

Karen, cậu có thể thoát khỏi tất cả mọi thứ, duy nhất không thể thoát khỏi sự

ràng buộc của người nhà, hừ hừ, ngươi cũng không muốn thoát khỏi, còn rất

hưởng thụ."

"Được rồi, ta chuẩn bị trở về cao ốc giáo vụ, ở đó bề bộn nhiều việc, mà trời

cũng sắp sáng."

Karen đứng dậy, trước hết bế Connor đang ngủ say lên, đặt lên trên giường của

mình, sau đó mình đi tới cửa, Pall ngồi trên lưng Kevin.

Kevin dự định tạm biệt, nhưng Pall lại nắm lông của Kevin, Kevin hơi nghi

hoặc một chút, nhưng vẫn là tuân theo mệnh lệnh của "Kỵ sĩ Tà Thần", không

tạm biệt mà quay trở về phòng ngủ.

Pall hít sâu một hơi, dùng giọng điệu mang theo chút uất ức nói:

"Gặp lại ngay thôi, nào cần phải tạm biệt làm gì."

...

Karen đi ra cửa, vừa lúc trông thấy bên ngoài lan can phía trước, có chất lỏng

đang “ào ào” chảy xuống.

Ngẩng đầu nhìn lên trên, không phải trên lầu, mà là ở trên mái nhà, có người thò

một cái tay, đổ một bình rượu đỏ xuống.

Karen mặc dù không thích uống rượu, nhưng có thể đoán được, rượu này rất

đắt, phải dùng phiếu điểm mà mua, cho nên cái này cực kỳ không phù hợp với

tác phong uống rượu của người kia.

Không có xuống lầu, mà là lên lầu, Karen đi tới trên mái nhà.

Neo ném vỏ bình rượu xuống, bình rượu lăn đến dưới chân Karen.

Karen xoay người nhặt bình rượu trên đất lên, đặt nó ngay ngắn, hỏi: "Sắp chết

rồi à?"

Neo nằm nghiêng ở chỗ lan can duỗi ra ngón tay về phía Karen, hỏi: "Ta vốn

cảm thấy cậu sẽ ghi tên ta đầu tiên, kết quả, phía trên danh sách thế mà không

có tên của ta."

"Tình trạng bây giờ của ngài có chút phức tạp, đã đang mở hội nghị, ta sợ sau

khi để ngài đi cùng xuống dưới, ngài có thể thành lập một đội bóng rổ."

"Ta có phải cần cảm ơn cậu một tiếng vì không nói là đội bóng đá không?"

"Đừng khách sáo."

Neo đứng người lên, phủi tay, đi đến trước mặt Karen: "Chuyện vui như vậy

làm sao có thể thiếu mặt ta được chứ?"

"Chuyện này không dễ chơi, ngài biết ta mới vừa nghe được từ miệng chó của

Kevin, tỉ lệ còn sống ra ngoài mà không bị ô nhiễm, chỉ có hai phần trăm sao?"

"Cái này chả phải là kích thích hơn nhiều so với khi chơi trò cò quay Zolun*

nhiều sao?"

* Tương tự trò cò quay Nga là trò chơi mà người tham gia sử dụng một khẩu

súng lục ổ quay với một viên đạn duy nhất bên trong để bắn vào đầu mình theo

lượt.

"Ha ha."

"Ta nhất định phải đi, Karen, cậu không thể vào đó chơi một mình mà lại không

mang theo ta, à.. Nói vậy cũng không đúng.

Cái chỗ đó rất nguy hiểm, cậu cần có ta dẫn đường."

"Dẫn ngài đi, có lẽ nào sẽ trở nên nguy hiểm hơn không? Vốn là còn hai phần

trăm tỉ lệ sống, sau khi dẫn ngài vào thì trực tiếp giảm về không rồi?"

"Ta đã tạm thời giải quyết tốt vấn đề trước đó của ta, hiện tại mấy tên trong đầu

kia đang rất nghe lời, cậu có thể kiểm nghiệm một chút."

Nói xong, Neo đưa bàn tay đặt ở trên bờ vai Karen, phóng ý thức tinh thần ra.

Karen không có ngăn cản, cùng Neo kết nối cầu nối tinh thần, cái này có thể để

hai người liên hệ tinh thần với nhau.

"Mọi người đều sợ ô nhiễm, vốn ta cũng giống vậy, nhưng ta bây giờ có thể

dùng một loại phương pháp khác để biến điểm yếu của ta thành ưu thế, ví như,

so với tất cả mọi người đều có nguy cơ bị ô nhiễm thì ta có nhiều lốp xe dự

phòng để thay thế khi bị ô nhiễm hơn.

Tỉ như..."

Trên người của Neo xuất hiện hình chiếu của một bộ lễ phục màu đen, hai con

ngươi của Neo cũng bắt đầu trở nên quỷ dị, hắn dùng một loại giọng điệu chưa

từng nghe thấy trước kia mà nói:

"Máu tươi, là chấp niệm duy nhất trong đời này của ta, ngoại trừ máu tươi, tất

cả những thứ khác đừng hòng để cho ta chú ý."

Ngay sau đó,

Trên người Neo xuất hiện một bộ thần bào tôn quý, hai con mắt của hắn trở nên

nghiêm túc, khí tức lập tức áp đảo bốn phía:

"Ta không tin tưởng trên đời này có Thần Ánh Sáng tồn tại, ảnh hưởng của

những Thần linh khác cũng không có tác dụng với ta."

Lập tức, Neo khôi phục bình thường, hắn mỉm cười nói: "Cậu nhìn xem, hiệu

quả phong ấn của dân cờ bạc là rất tốt, ít nhất là trong khoảng thời gian mấy

tháng tới, ta không chỉ có thể hoán đổi nhân cách, hơn nữa còn có thể khống chế

và điều khiển mấy nhân cách này. Còn nhân cách của Philias, cũng không thích

hợp để sử dụng ở chỗ đó, ta lo lắng hắn sẽ bỗng nhiên si mê với loại thí nghiệm

kia mà không muốn rời đi, hahaha."

Tiếng cười của Neo cực kỳ cởi mở, mang theo tràn đầy sự tự tin, quả thật hắn

cũng có khả năng này.

Một người, vẫn luôn dạo bước trên ranh giới mê mang, nhưng lại tìm được về

bản thân hết lần này đến lần khác, mặc kệ đối mặt với sự tác động như thế nào,

đều giống như rặng đá ngầm chìm trong nước biển, vẫn sừng sững ở đó.

"Này, cậu nói một câu đi chứ, kết quả kiểm tra thế nào, vừa nãy cũng cảm nhận

được rồi nhỉ?"

"Ừm."

"Cho nên, ghi thêm tên của ta đi, lỡ như cậu chết ở trong, ta thật sự sẽ buồn lắm

đấy, dựa vào cái gì mà ta vẫn muốn tìm kiểu chết phù hợp lại vĩnh viễn không

chết được, các ngươi lại từng người ra đi trước."

Karen mở bàn tay của mình ra, trong lòng bàn tay của anh, xuất hiện làn khói

đen, đồng thời, phía sau cũng nổi lên một bóng dáng mờ nhạt.

"Neo, ngài biết ta lo lắng nhất chính là chuyện gì sao? Lúc trước trong khi đối

thoại với Kevin, Kevin cố ý không nhắc đến, nhưng trong lòng nó rất rõ ràng,

trong lòng ta cũng vô cùng rõ ràng.

Ta có năng lực chống lại ô nhiễm mạnh hơn so với mọi người, nhưng so với sự

ảnh hưởng của ô nhiễm đối với thần trí, ta có uy hiếp lớn nhất, đó là đến từ cơn

nghiện đói ở trong cơ thể, ta có chút sợ hãi, ta sẽ ở trong đó, trải qua một lần

bùng phát lớn nhất của cơn nghiện.

Một khi ta không thể ngăn chặn nó, ta sẽ lạc lối; bản thân ta, rất có thể sẽ chìm

vào mê man vĩnh cửu, ta không còn là ta."

"A, sợ cái gì, chuyện có bao lớn đâu."

Trên người Neo bỗng nhiên hiện ra một ánh sáng màu trắng, để bên ngòai cơ

thể hắn, giống như bị một màu lớp ánh sáng màu ngà sữa bao quanh:

"Không phải chỉ là ngủ thiếp đi sao, ta đánh thức cậu là được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK