Karen nhắc nhở:
"Dây an toàn."
Philomena cúi người một lần nữa, giúp Karen thắt lại dây an toàn.
"Đội trưởng, ta phát hiện ngài luôn luôn cực kỳ để ý đến những chi tiết này."
Cũng không phải là chỉ bởi vì bị thương, ở trong lúc hoàn toàn khỏe mạnh,
Philomena cũng để ý mỗi lần Karen ngồi xe tất nhiên đều sẽ thắt dây an toàn,
trên thực tế thì cho dù có gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng đến dường nào
thì cũng chẳng chết được.
"Cái này gọi là tôn trọng chi tiết, kiểu gì cũng sẽ cho ngươi lại một phần
thưởng."
"Được rồi."
Philomena ngồi vào vị trí lái, nổ máy xe, sau đó một chân đạp xuống chân ga.
Xe không chạy về phía trước, mà lùi về sau, rất mau đã lùi ra khỏi con đường,
trượt vào trong một con mương.
"Ầm!"
Sau một hồi run lắc dữ dội, đầu xe nhổng lên thật cao.
"Khục khục..."
Karen ho khan một hồi, đưa tay sờ lấy dây an toàn trên người mình, nói:
"Cô nhìn xem không phải phần thưởng đã đến rồi sao."
Philomena nhìn xem vô lăng trong tay, ánh mắt có chút run sợ, hỏi:
"Làm sao bây giờ?"
"Gọi điện thoại kêu xe kéo tới, hoặc là, cô xuống dưới đẩy bánh sau xe lên."
"Được."
Philomena xuống xe, nhảy vào trong mương, rất nhanh, phía sau xe xuất hiện
lực đẩy, chiếc xe con quay trở về mặt đường một lần nữa, cô ta thật sự đẩy cái
xe lên lại.
Ngay sau đó, Philomena lại ngồi về vị trí lái, một lần nữa khởi động ô tô, sau
mấy lần nổ máy xe, xe lại khởi động.
Karen cảm thấy lúc trước mình mua chiếc xe Pens màu đen second-hand này
thật sự là vô cùng giá trị, trên phương diện chất lượng thì không thể chê.
"Cô còn chưa học lái xe à?"
"Richard nói muốn dạy ta, nhưng còn chưa kịp, sau khi trở về ta sẽ bảo hắn đến
dạy ta."
"Ừm, chạy chậm một chút, đây, ta dạy cho cô các vào số, cô cứ như vậy mà
chạy, chậm một chút, không sao cả."
"Được."
Xe con rốt cục bắt đầu tiến lên, từ từ chạy vào đại lộ, trên đường xe cũng hơi
nhiều một chút, bởi vì chạy quá chậm, làm xe phía sau khó chịu, càng không
ngừng có xe chạy ở phía sau nhấn còi xe phàn nàn.
Philomena cau mày nói: "Thật phiền phức."
"Đừng để ý tới bọn họ, tự mình lái cho tốt."
Cũng may, mặc dù chạy xe có chút lề mà lề mề, nhưng chưa từng xuất hiện tình
huống đứng máy ngừng xe mà khiến người lái xe đằng sau nhảy xuống mà
mắng chửi.
Dù sao thì cô gái đang lái xe vừa mới đâm một nhát xuyên qua đầu của bà nội
mình, cảm xúc còn chưa bình tĩnh lại, cũng có chút không chịu được sự kích
thích.
Cuối cùng cũng lái xe đến bãi đỗ xe của tòa nhà cao ốc, Philomena thở một hơi
dài nhẹ nhõm, thu hồi tay cầm vô lăng, làm mấy cái động tác nắm lại thả ra
khớp ngón tay.
"Lúc giết bà nội thì lòng bàn tay của ta cũng không chảy bao nhiêu mồ hôi."
"Không có việc gì, bà nội của cô chỉ có thể giết một lần, xe thì cô có thể tập lái
rất nhiều lần."
"Xuống xe không đội trưởng?"
"Đừng xuống xe, chờ chủ nhiệm, hắn hẳn là nhìn thấy xe của ta, cô giúp ta
châm một điếu thuốc lá."
"Được."
Sau khi châm xong một điếu thuốc lá, Philomena mở miệng hỏi: "Bây giờ ta
cảm giác giống như là tỉnh mộng, lại giống như đang nằm mơ."
"Vậy ta cho cô một đề nghị."
"Ừm?"
"Lúc trước như thế nào, về sau sẽ ra sao, không cần thiết bởi vì bà cô sống hay
chết mà cố gắng muốn thay đổi, cũng giống như việc làm tương vậy, trên đời
này có nhiều thứ là cần giao cho thời gian để thay đổi."
"Ta đã biết, đội trưởng."
Lúc này, Neo đi ra từ trong tòa nhà, hắn liếc mắt thì đã thấy được chiếc xe Pens
màu đen second-hand đang đỗ, cánh tay khoác lên cửa sổ chỗ ghế lái phụ, đưa
tay thăm dò mặt mũi của Karen.
Karen hỏi: "Làm cái gì thế?"
"Thử xem cậu còn có thở hay là không."
"Ta không sao."
"Cậu cũng điên rồi, biến mình thành cái dạng này, sớm biết thì cậu gửi quạ đen
báo cho ta, ta gọi xe tang đến đón cậu, còn có thể bỏ bớt một vài bước."
Nói xong, Neo nhìn về phía Philomena ngồi ở vị trí lái, tò mò hỏi:
"Bây giờ ta nên gọi tên của ngươi hay gọi ngươi là phu nhân Filsher?"
Karen đề nghị: "Kêu là bà nội."
"A." Neo ngáp một cái, "Xem ra hiệu quả không tệ, lại mang người về được."
"Mang về một thiên tài."
"Nghĩa là rất hoàn mỹ rồi?"
"Nếu như ta không bị thương mà nói, thì càng hoàn mỹ."
"Cứ phê chuẩn cho cậu nghỉ phép đi, cậu nghỉ ngơi thật tốt, sau khi nhà Naton
bị vặn ngã, tiếp theo dọn dẹp vài con tôm tép, cũng không cần cậu phải quan
tâm.
Phía trên cũng sẽ hi vọng chúng ta có thể yên ổn một chút, tiêu hóa địa bàn,
đồng thời cho các đơn vị cùng ngành trong đại khu khác có một mô hình để bọn
họ nhìn vào."
"Ừm, chờ đến khi ta dưỡng thương xong, cuối kỳ nghỉ, chúng ta sẽ đến nơi
chôn xương của Compasini."
Nghe được câu này, Neo lại cố ý nhìn về phía Philomena một chút, ý thức được
cô gái này sau đó sẽ là người một nhà.
"Việc xử lý tài vụ của nhà Naton đã tiến vào giai đoạn cuối, chờ đến khi làm
xong, ta và người hầu nam của cậu sẽ đối chiếu sổ sách."
"Ừm, ngài tìm anh ta là được, bây giờ ta cũng không muốn tính sổ sách đâu."
"Chừng nào thì cậu tính, à mà..." Neo trừng mắt nhìn, cười hỏi, "Có muốn tính
luôn cả nhà Filsher chung một lượt không?"
"Chủ nhiệm, ngài đã nghe nói qua về cái từ “Ăn tuyệt hậu” này không?"
"Có thể biết nó có ý nghĩa cơ bản là gì, nhưng cậu không thể nói xấu ta, ta chỉ là
lo lắng một cô bé như người ta một mình phải trông chừng cho phần tài sản lớn
như vậy thì sẽ dễ dàng xảy ra chuyện bất trắc."
"Chủ nhiệm ngài rốt cuộc phải không cần mặt mũi đến mức độ nào thì mới có
thể hình dung cô ta là một cô bé thế?"
Philomena chủ động mở miệng nói: "Ta không biết trong nhà của ta còn có cái
tài sản gì, nếu như có thể mà nói, chủ nhiệm có thể giúp ta thanh toán một
chút."
"Nghe thấy chưa, cậu có nghe thấy chưa!" Neo vỗ vỗ cửa xe, "Đây mới gọi là
giác ngộ, đây mới gọi là sự tín nhiệm!"
"Đó là tài sản của cô ta." Karen có chút bất đắc dĩ, "Sau đó lại cho vay lấy tiền
lời hoặc đầu tư đều có thể, nhưng về khâu thanh toán..."
"Hứ, phiếu điểm có tính minh bạch thì ta tại sao phải đi tham, cậu có biết việc
làm giả sổ sách mệt mỏi dường nào không? Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ mang
theo người hầu nam của cậu đi cùng."
"Ừm, vậy là tốt rồi."
"Được rồi, ta đã biết, cậu cố gắng hưởng thụ kỳ nghỉ của mình đi, ta gọi Muri
xuống đưa cậu đi bệnh viện giáo hội, còn người thì ta dẫn về theo."
Neo ngoắc ngón tay với Philomena.
Karen nhẹ gật đầu: "Đi thôi."