Karen hít sâu một hơi,
"Cho nên, lúc này đang làm gì, chả nhẽ là thử nghiệm Thần Khí sao?"
Liên tưởng đến mấy câu "Nhiệm vụ của các bạn đã hoàn thành" "Ký tên vào
hiệp ước giữ bí mật nhận thêm phần thưởng" của người kia nói vào lúc ở trong
phòng bí mật, rất có thể, mục tiêu của tiểu đội mình và của cả hai tiểu đội kia
cũng không phải là để thanh lý dị ma trong lâu đài cổ gì đó, mà là bị "Dụ dỗ"
vào đây để làm "chuột bạch" thí nghiệm.
Đội trưởng và cậu Eisen đã đi đâu rồi?
Bọn họ chắc hẳn cũng ở chỗ này mà "Tỉnh dậy", nhưng bọn họ chắc cũng
không chỉ đứng lại ở đây, cho nên bọn họ bây giờ đã đi đâu rồi?
Đáp án, thật ra đã có.
Tòa lâu đài cổ kia trong hiện thực có khoảng cách bao xa thì trong thế giới ý
thức này cũng như vậy, trong loại trạng thái này, nếu không thử vào xem, cũng
cảm thấy hơi có lỗi với bản thân mình.
Karen bắt đầu đi xuống dưới sườn núi, lúc bước đi, anh còn cố ý che giấu thân
hình của mình, cố gắng mượn khung cảnh ban đêm để che giấu hành động của
mình.
Anh không đi đến trước cổng lớn của lâu đài cổ trong trang viên, mà là đi tới
bức tường bao vây trang viên ở phía tây, bên trong vách tường cũng chỉ có một
vùng cây cỏ, không trông thấy bóng người nào, Karen trực tiếp bò lên trên vách
tường.
Lúc hai chân rươi xuống đất, phát ra một chút tiếng vang, Karen xoay người
ngồi xổm xuống, cảnh giác mà nhìn khắp bốn phía.
Sau khi xác nhận không có ai, Karen đứng người lên, chuẩn bị đi về hướng của
tòa lâu đài.
Nhưng vào lúc này, trong hàng cây cỏ sau lưng Karen, bỗng nhiên có một người
nhảy ra, sau khi người này nhảy ra ngoài, ngay lập tức kêu to lên một tiếng.
"A!!!"
"..." Karen.
Nhưng tiếp theo đó, cái người này cứ giống như không nhìn thấy Karen vậy,
hắn ta nhảy ra từ trong lùm cây, hai tay làm ra tư thế như đang bơi lội, hai chân
vừa đi đến phía trước vừa bơi.
Trong miệng còn lầm bầm:
"Mình là một con cá đang bơi trong dòng sông thời gian, cá, cá, cá!"
Từ đầu đến cuối, hắn ta đều không nhìn thấy Karen, cũng không biết là thật sự
không nhìn thấy hay là bởi vì hắn đang ở trong trạng thái vô thức, không còn để
ý đến mọi việc xung quanh.
Karen suy nghĩ một hồi, giống như nhớ lại, vị này tựa như là 1 trong hai người
đội viên của hai tiểu đội kia trao đổi vào mà đi cùng với tiểu đội mình lúc trước.
Đã diễn kịch đến nhập tâm vậy rồi sao?
Nếu như đội trưởng lúc đầu không có làm công tác tư tưởng cho tiểu đội mình,
không có Memphis nói ra đây là một âm mưu, không có một phát súng bắn vào
đội trưởng giả của mình, như vậy thì tất cả mọi người trong tiểu đội mình, có
phải cũng sẽ giống như thế này hay không, cho rằng bản thân mình đang chuyển
động trong dòng thời gian?
Karen rất hoài nghi rằng, chờ đến sau khi biết được sự thật, bọn họ phải làm gì
với những tổn thương tinh thần này?
"Có phải cảm thấy rất tàn nhẫn không?"
Âm thanh quen thuộc truyền ra từ trong cửa sổ của tòa lâu đài gần bên, Karen
nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhìn thấy đội trưởng đang đứng ở trong mà nhìn
mình.
"Đội trưởng, ngài nhìn thấy tôi à?"
Neo hỏi ngược lại: "Sao rồi, cậu cảm thấy mình đã tàng hình rồi sao?"
"Vừa mới nãy thiếu chút nữa cho rằng là vậy."
"Ha ha." Neo cười hai tiếng, lấy xuống tấm mặt nạ màu bạc trên mặt mình, lộ ra
một gương mặt đầy máu mà không có da mặt.
Karen đưa tay để lên trên mặt mình, sau đó lắc đầu, anh không lấy nó xuống
được.
Đội trưởng tháo mặt nạ xuống là thay đổi thân phận, còn mình thì mang mặt nạ
lên đổi thân phận.
"Ta đã từng thấy cậu đeo cái mặt nạ này, cho nên ta cảm thấy mặt nạ màu bạc có
vẻ đẹp hơn một chút, cho nên về sau mới bảo Fanny đi kiếm mặt nạ bạc cho cả
tiểu đội cùng dùng."
"À, ừm."
Neo chỉ về hướng mà “con cá” lúc nãy vừa bơi đi, nói: "Vừa nãy cậu cảm thấy
tên đó đáng thương à?"
"Cũng không tính là vậy."
"Nhìn quen thì tốt rồi, chính phủ Wien vì nghiên cứu vi khuẩn, còn cố ý bảo
rằng là tiêm chủng miễn phí mà tiêm vi khuẩn vào dân bản địa để quan sát hình
hình.
So với những việc đó, ít ra Thần Giáo của chúng ta cũng không làm quá đáng
đến như vậy."
"Đội trưởng, ngài phát hiện được điều gì ở trong rồi sao?"
"Không hề phát hiện được thứ gì, tất cả mọi thứ trong lầu đài cổ chỉ là một vài
thiết kế ám chỉ tâm lý, giống như là một công viên giải trí với chủ đề kinh dị mà
thôi, có lẽ tin tức có ích cũng không ở bên trong, mà là ở bên ngoài."
Neo nhảy từ trong cửa sổ ra, ra hiệu Karen đi theo mình.
Bọn họ đi ra phía sau của tòa lâu đài, đằng sau có một đài phun nước, vị trí của
cái đài phun nước này rất kỳ lạ, giống như là bị dán vào vách tường bên ngoài
của tòa lâu đài này, cho nên từ phía bên ngoài và ở trên sườn núi, ánh mắt vừa
lúc bị che khuất, cho nên không nhìn thấy nơi này.
Trong đài phun nước có một tòa pho tượng, một người đàn ông ngồi trên ghế,
tay phải nắm lại chống dưới cằm của mình, trên mặt tỏ vẻ trầm tư.
"Đây là ai?" Karen hỏi.
"A, ta đang chuẩn bị hỏi cậu vấn đề này đấy."
"Hỏi tôi?"
"Bởi vì cách đây không lâu cậu còn nhắc qua cái tên này trước mặt ta, nếu
không tin thì cậu thử nhìn lên cái bia đá kia xem."
Bên cạnh đài phun nước còn có một cái bia đá, Karen đi qua nhìn về phía chữ
khắc ở phía trước:
【 Ta không tiếc tất cả muốn ngược dòng tìm hiểu thời gian, chỉ vì để quay lại
ngày mà nàng xuống biển.
—— —— Ranedal. 】
"..." Karen.