Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Karen nghe được vài tiếng vang liên tục của khớp xương lệch vị trí, cảm giác

này, đơn giản tự nhiên giống như là đội trưởng đang bẻ khớp ngón tay vậy.

"Lần sau cậu có thể tới sớm một chút, đáng tiếc, cậu không được nhìn tận mắt

cảnh tôi và cô ta đánh nhau."

"Tôi biết cô ta ghê gớm đến chừng nào, cho nên tôi rõ ràng đội trưởng ngài lại

ghê gớm hơn chừng nào."

"So với ông nội cậu thì còn kém xa."

"Không giống nhau, ông nội của tôi ở quá cao, tôi với không tới, còn sự mạnh

mẽ của đội trưởng ngài thì tôi có thể chạm đến, cho nên cảm xúc sẽ càng sâu

hơn, trải nghiệm cũng thêm phần trực quan, sẽ cảm thấy ngài rất mạnh."

Neo nhíu nhíu mày, chỉ chỉ mình: "Cậu là đang khen ta đấy à?"

"Đúng thế."

"Tốt, tôi cũng tin cậu, không thể không nói, có thể cùng xuất hiện chung với

ông nội của cậu trong cùng một câu nói, ta cũng cản thấy rất quang vinh."

Lúc này, hai con quạ bay tới.

Neo đưa tay bắt lấy bọn chúng, sau đó lại thả bọn chúng ra, nói:

"Ta nói cho Fanny biết mọi việc đã kết thúc, để cho bọn họ về nhà nghỉ ngơi hai

ngày rồi sau đó có thể bắt đầu lên đường làm nhiệm vụ, lỡ như bọn họ đến đây,

chuyện gì cũng không làm thì ta còn phải tốn tiền thêm một bữa ăn khuya."

"Đội trưởng, để tôi mời ngài ăn khuya?"

"Lần sau, để lần sau, lúc đầu nói xong muốn đến nhà cậu ăn cơm do cậu tự nấu,

chờ lần sau đi, bây giờ ta muốn về nhà để chỉnh sửa lại vị trí mấy cái xương

sườn của mình, vẫn cảm thấy có chút xíu khó chịu, chưa đúng vị trí."

"Đội trưởng, để tôi đưa ngài trở về."

"Không cần, đúng, lần sau nếu lại gặp phải chuyện thuộc hạ của cậu bị bắt như

đêm nay, cậu không cần phải liên hệ cho ta hoặc là Fanny, cậu cứ trực tiếp gọi

điện thoại cho Richard là được, tên tuổi của thiếu gia nhà Guman vẫn rất hữu

dụng, đừng xem gia đình bọn họ chỉ như gia tộc Thuật Pháp Quan thông

thường."

"Được rồi, tôi đã biết, đội trưởng."

"Vậy thì tạm biệt trước."

Neo đi về phía trước, nhặt một thanh dao găm ở trên mặt đất lên, sau đó cả

người hóa thành khói đen mà tản đi mất.

Karen thì ngồi trở lại trong xe, lái xe về đến nhà.

Ở trước cửa của Nhà Tang Lễ, Alfred đang lo lắng chờ đợi, Karen vừa dừng xe,

Alfred ngay lập tức bước đến lo lắng hỏi thăm: "Thiếu gia, ngài không có sao

chứ?"

"Không đến lượt tôi đánh nhau, một mình đội trưởng đã đánh ngã cô ta rồi."

"Đều là lỗi của tôi, khiến cho đêm nay thiếu gia phải gặp nguy hiểm."

"Không có liên quan gì đến anh cả, là do tự tôi tạo ra mà thôi, nếu muốn nói cho

đúng thì, lúc đầu cô ta bởi vì liên quan đến cái vật trắng nhỏ kia mà cô ta mới

tha cho hai người chúng ta đấy."

Nhóc con tên là Remel kia, chắc là ra ngoài đi chơi, gia nhập câu lạc bộ, quen

biết Alfred, sau đó có ấn tượng tốt với Alfred.

Xem ra mình cần phải nhắc nhở con chó và con mèo nhà mình một chút, sau khi

có con rối hình người xong cũng không thể chơi bời lang thang ở ngoài đường.

Karen khiêng thanh kiếm Lưu Tư mà đẩy cửa phòng ngủ bước vào, bỏ thanh đại

kiếm vào lại trong tủ lạnh.

3000 Phiếu Trật Tự, đánh một trận, không, còn không thể gọi là đánh một trận,

chỉ tính là giao chiến vài hiệp, có điều, cũng không tính là quá thiệt thòi, nếu là

mình không thể bức lui đối phương ngay từ đầu, có lẽ đối phương cũng sẽ tiện

tay mà tiễn mình và Alfred lên đường luôn, ngay cả cơ hội để xin xỏ cũng

không có.

"Karen, cậu không sao chứ." Pall nhảy lên trên bờ vai của Karen mà xem xét

một hồi rồi hỏi thăm.

“Tôi không sao."

"Alfred nói về cô gái hồi nãy, đã xảy ra việc gì vậy?" Pall lập tức hỏi.

Karen kể lại việc mình đã gặp phải sau khi tách ra khỏi Alfred, thật ra anh cũng

không có nhiều thứ để kể, rốt cuộc thì anh cũng không trông thấy cuộc chiến

giữa đội trưởng và cô ta, nhưng đến đoạn đối thoại phía sau giữa hai người thì

Karen đã nghe được rất nhiều tin tức.

"Tộc Thủ Mộ?"

"Cô có biết không?" Karen nhìn về phía Pall.

"Biết, năm đó tôi cũng biết một người, cô ta cũng nói rằng mình là người của

Tộc Thủ Mộ, còn am hiểu việc triệu hồi ra tay hay là chân mà tràn ngập năng

lượng nguyền rủa, theo như lời cô ta nói, đó là vật triệu hồi mà bọn họ thờ

phụng, di sản từ cái Nghĩa Trang của Thần kia."

"Đúng vậy, hôm nay cô ta cũng triệu hồi ra bàn tay để đối phó với tôi, có điều

cũng không có hiệu quả gì quá lớn với tôi."

Cái cơ thể này của mình, thế nhưng cũng không cần phải lo lắng về việc bị ô uế,

ít ra, không cần lo lắng tới cấp bậc ô uế này.

"Đội trưởng của cậu cũng thật ghê gớm đấy, biết thân phận của cô ta thì lập tức

thả xuống cái mồi câu này, Tộc Thủ Mộ đối với việc truy tìm nơi đó thật sự

giống như bị ma nhập vậy, năm đó lúc tôi và người phụ nữ kia cùng nhau đi

mạo hiểm. Đến một nơi vô cùng nguy hiểm, lúc mà tôi dự định bỏ chạy, cô ta

lại nói chỗ đó có thể là lối vào của nghĩa trang."

"Cô ta có tìm được không?" Karen hỏi.

"Không có, đó là khu mộ của một gia tộc cổ xưa, không phải là nghĩa trang của

Thần, bởi vì việc ngoài ý muốn này mà cô ta làm cho bản thân bị thương rất

nặng, không cứu lại được, chết rồi, tôi tự mình đào hố chôn cô ta xuống."

Sau khi nói ra đoạn ký ức này, Pall cũng không sử dụng giọng điệu nghịch

ngợm, tỏ ra vẻ rất bình tĩnh, điều này cho thấy Pall và người phụ nữ kia năm

xưa đã từng là bạn rất thân

Alfred bưng tới một ly nước đá, đưa cho Karen, Karen uống một ngụm, hỏi:

"Nơi chôn cất của các vị Thần, tại sao lại xảy ra tai họa vậy? Thi thể của Thần,

cũng sẽ biến thành nguồn gốc ô uế sao?"

Nếu như nói như vậy thì định nghĩa về thần, lại phải có sự thay đổi.

Pall lập tức vực dậy tinh thần, nói: "Vấn đề này cũng dễ thôi, chúng ta đào hố

rồi chôn con chó ngu xuẩn kia xuống, sau đó lại xem xét sự biến đổi của chỗ đó

thì sẽ nhận được đáp án mà thôi."

Lập tức, Pall nghi ngờ nói: "Con chó ngu xuẩn kia đâu rồi?"

Bình thường mà nói, sau khi trêu chọc con chó ngu kia xong thì nó sẽ đáp lời lạ

với mình.

Lúc này Kevin đi vào phòng, ngồi ở trước mặt của Karen, vẻ mặt có chút

nghiêm túc.

Karen đối Pall nói: "Gần đây có phải mỗi ngày cô đều tra khảo nó quá nghiêm

khắc rồi không?"

"Nào có!" Pall lập tức phủ nhận, "Này con chó ngu xuẩn, ngươi làm sao vậy!"

"Gâu! Gâu!"

Pall mở miệng nói: "Con chó ngu xuẩn nói rằng để phòng ngừa việc lần trước

lại xảy ra, lần này nó muốn bàn giao trước."

Karen hứng thú, hỏi: "Ngươi muốn bàn giao cái gì?"

"Gâu! Gâu!"

"Con chó ngu xuẩn nói..."

Alfred lập tức nói tiếp: "Kevin nói nó biết vị trí cụ thể Nghĩa Trang của Thần."

"Này yêu tinh radio, ngươi hơi lố rồi đấy!"

"Gâu! Gâu!"

Alfred lập tức tiếp tục phiên dịch:

"Ranedal nói: Năm đó chính là do nó giúp Thần Trật Tự phong tỏa Nghĩa Trang

của Thần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK