Marvalho đi ra từ trong phòng bếp, đứng đối diện Gaspol đang làm việc trong
phòng khách mà hỏi.
Gaspol cũng không ngẩng đầu trả lời: “Nửa đêm lúc làm việc thấy đói bụng,
nên ăn.”
“Ăn hết sạch luôn à?”
“Ừm.”
“Chả nhẽ cô cũng không chừa lại chút nào cho ta sao?”
“Xin lỗi, không có cân nhắc đến.” Gaspol ngẩng đầu, nhìn Marvalho, “Ta còn
không có quen với việc sống chung bạn cùng phòng.”
Cô trả lời rất thành khẩn, ý đó là, không phải ta cố ý nghĩ xem nhẹ sự tồn tại của
ngươi, mà là ta còn không có học được cách làm sao để không xem nhẹ ngươi.
Marvalho đi đến bàn trà, phía dưới bàn trà để hai cái thùng rác, bên trong chứa
đầy chân heo và chân gà, hôm qua Healy làm món kho cho bọn họ.
Thấy thế, Marvalho khom lưng, bắt đầu thu dọn thùng rác.
Vẻ mặt Gaspol trở nên có chút mất tự nhiên, nói: “Xin lỗi......”
“Không có việc gì, ta biết cô còn không có quen thuộc việc tự mình quét dọn vệ
sinh.”
“Không phải, cái này ta cũng biết, ta chỉ là muốn làm xong công việc trước.”
“Nhưng mà làm việc cần một hoàn cảnh sạch sẽ, cô thích ngồi làm việc trong
đống rác sao?”
“Dĩ nhiên không phải.”
Ngài Thần tử xử lý xong cái thùng rác, nguyên nhân mà lúc trước hắn không
cần người hầu là bởi vì từng chăm sóc cho ông nội lúc ra ngoài du lịch, hắn có
năng lực có thể làm được những chuyện cơ bản nhất trong sinh hoạt hàng ngày,
ít nhất, sẽ không để cho chính mình sống trong một cái “Chuồng heo”.
Nhưng rất rõ ràng, vị hôn thê của hắn cũng không phải.
Gaspol có chút không thích ứng với tình huống lúc này, cô ta là một người
cuồng công việc, cô ta phản cảm nhưng lại không thể không tiếp nhận cuộc hôn
nhân này, những thứ này đều không sai, nhưng dù sao cô cũng không phải là
người mắc bệnh tự kỷ nghiêm trọng giống như Philomena vậy, cô có năng lực
xã giao, cho nên, cô biết tình huống này là không đúng.
Thần tử nói: “Như vậy đi, về sau mỗi ngày trong nhà ta phụ trách quét dọn một
lần, còn về việc nhà...... Chắc cũng sẽ không nhiều, đều do ta phụ trách.”
“Vậy ta thì sao, ta cần làm cái gì?”
“Cô giữ gìn sạch sẽ một chút, còn lại, cũng không cần cô làm, a, còn có, có gì
ăn ngon, lúc ăn, nhớ chừa một chút lại cho ta.”
Marvalho quyết định như vậy, cũng không có nhân tố tình cảm gì, chỉ đơn giản
là bản thân ngài Thần tử, có một chút bệnh thích sạch sẽ.
“Ta đã biết, cho nên, không tìm người hầu sao?”
“Ta vẫn không có ý định tìm, ăn món do hầu gái của Karen nấu, ta cảm thấy ta
ăn không vô món những người khác làm, có thể cô không biết, ở Wien, nhận xét
tài nghệ nấu nướng của một người cao hay thấp ở mức độ người đó sử dụng
tương Wien để tàn phá thức ăn.”
“Món ăn mà cô ta làm quả thật rất thơm ngon.” Gaspol thừa nhận, “Nhưng cô ta
là hầu gái của Karen, mặc dù sau khi chúng ta dọn nhà tới thì ở rất gần, nhưng
luôn dùng hầu gái của người khác có lẽ có chút không thích hợp.”
“Không có việc gì, da mặt dày là được rồi.” Marvalho nhéo nhéo mặt mình,
“Giữa bạn bè cũng không cần phải quá khách sáo.”
“Được rồi.”
“A, đúng, chờ một lúc nữa ta muốn đến tòa nhà tổng bộ, chuẩn bị cơ bản trước
khi bắt đầu nghiên cứu.”
"Ngài đi đi.
Marvalho đứng không nhúc nhích.
Gaspol lại ngẩng đầu, hơi nghi hoặc một chút mà nhìn xem hắn.
"Ta từng thấy trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, nếu như là quan hệ vợ chồng mà
nói, lúc người chồng ra ngoài, người vợ ít ra phải tiễn chồng mình."
Gaspol nói: "Đây là ở trong nhà."
"Được rồi, ta biết đây là ở trong nhà, nhưng cô cũng không có ý định tập luyện
một
Lần sao, nếu không khi ở bên ngoài, chúng ta làm sao cam đoan sẽ diễn một
cách tự nhiên?"
Gaspol đứng người lên, đi tới cửa, đem cửa mở ra, sau đó nhìn Marvalho.
Marvalho mỉm cười gật đầu, mở miệng nói: "Em à, anh đi..."
"Ọe!!!"
Marvalho vốn là đang chuẩn bị đùa một chút, lúc dọn thùng rác hắn phát hiện,
vị hôn thê mặt ngoài lạnh lùng cuồng công việc này, ở sâu trong nội tâm thật ra
là có một chút xíu mẫn cảm.
Giống như là một con chim ưng cái nhìn có vẻ cực kỳ hung ác, thật ra nó có trí
tuệ cực kỳ cao.
Được rồi, nếu cô đã để ta cầm ống tiêm, vậy ta sẽ dùng nó làm súng bắn để bắn
lên mặt cô.
Nhưng mới nghịch ngợm được một nửa, Marvalho trực tiếp xoay người nôn
mửa dữ dội, việc này nhìn thế nào thì cũng đều đã vượt ra khỏi cấp độ đùa giỡn,
càng giống là một khi gọi "Em à" thì ta lại cảm thấy buồn nôn.
Chỉ có điều Gaspol dù sao cũng không phải một người phụ nữ bình thường, cô
ta lập tức phát hiện giữa trán Marvalho có một dấu ấn đang lấp lóe ánh vàng.
"Thế nào?"
Giờ khắc này, cô rất tự nhiên đỡ vị hôn phu của mình lên, dù sao thì một tín đồ
trung thành của Trật Tự khẳng định sẽ bảo hộ "tài sản quý giá" của giáo hội.
Ọe....
Marvalho còn đang nôn mửa, sau đó hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía
một hướng, vừa thở vừa nói:
"Dơ bẩn... Bẩn thỉu... Thần tính ô nhiễm."