Nhân vật lãnh đạo số hai của phản quân, a, cuối cùng Karen cũng không cách
nào tiếp tục khống chế biểu cảm của mình, nhếch miệng lên.
Bởi vì anh biết rõ, cái gọi là nhân vật lãnh đạo số hai, giá trị của hắn thậm chí
còn cao hơn nhiều muốn so với nhân vật lãnh đạo số một.
Bởi vì dựa theo truyền thống của giới giáo hội, lãnh đạo số một thường thường
là nhân vật biểu tượng trên tinh thần của tông giáo, đức cao vọng trọng, phụ
trách đoàn kết lòng người, phụ trách giải thích giáo nghĩa … tóm lại, phụ trách
tất cả ngoại trừ hiện thực.
Mà nhân vật lãnh đạo số hai, mới là người điều khiển, lên kế hoạch bố trí và
chiến lược thực tế.
Nhất là trước mắt thì Sa Mạc Thần Giáo đang đứng ở trạng thái chiến tranh, sau
khi lực lượng của Trật Tự chính thức tham gia thì cục diện mà bọn hắn đối mặt
hiện nay trở nên cực kì gian nan, càng vào lúc này thì càng cần phải có người có
khả năng điều khiển để chủ trì cục diện mới không đến mức sụp đổ dưới áp lực
này.
Có thể nói, vị nhân vật số hai kia cho đến bây giờ làm rất không tệ, hắn không
chỉ thành công giữ lại sức sống cho Sa Mạc Thần Giáo, còn lợi dụng khu vực sa
mạc rộng lớn để vờn quanh với Trật Tự Thần Giáo, đưa cuộc chiến không cân
sức vào thế giằng co.
Về phần nhân vật lãnh đạo số một, công việc của hắn bây giờ rất đơn giản, cũng
chỉ có một … đó chính là phụ trách tổ chức hoạt động ở các Thần Giáo khác để
tiến hành ăn xin.
Gần đây, ở trong các hội nghị của các Thần Giáo như Dạ Thần Giáo, Sinh Mệnh
Thần Giáo, và Đại Địa Thần Giáo, đều xuất hiện bóng dáng của hắn, mỗi lần ra
sân, hắn đều sẽ dõng dạc hô to:
Bây giờ Sa Mạc là đang vì toàn bộ giới giáo hội mà chống lại sự xâm lấn của
Trật Tự, là chiến đấu vì sự tự do của toàn bộ giới giáo hội!
Mỗi lần ra sân, sợi râu trên mép hắn luôn luôn lộn xộn, ống tay áo luôn luôn
bám bẩn, ngay cả sự muộn phiền trên hai hàng lông mày và vẻ mỏi mệt trong
ánh mắt dường như lúc nào cũng tương tự nhau, hệt như được khắc ra tự một
cái khuôn có sẵn.
Năm đó Sa Mạc Thần Giáo và Hoang Mạc Thần Giáo không có nội chiến, còn
chưa phân tách, hắn là lãnh tụ cao cao tại thượng của truyền thừa Sa Mạc, hiện
tại, hắn càng giống như là một diễn viên thâm niên ưu tú.
Hắn có quan trọng hay không?
Karen cảm thấy không quan trọng, bởi vì cho đến trước mắt, Karen còn không
thấy được các ban ngành liên quan của Trật Tự Thần Giáo có dấu hiệu muốn
truy bắt hoặc ám sát hắn… cái này khiến cho Trưởng khu Karen số lần bị ám sát
trong một tuần vượt qua con số 7, cảm thấy có chút không cân bằng.
Điều này có nghĩa rằng cái nhân vật số một kia trong mắt của Trật Tự Thần
Giáo còn sống thì tốt hơn chết.
Nhưng vị nhân vật lãnh đạo số hai của phản quân này là thật sự có tên trong
danh sách ám sát, trước kia khi còn đang nội chiến, Sa Mạc Thần Giáo có thể đè
đánh Hoang Mạc, nguồn gốc là đến từ sự chỉ huy của hắn.
Chờ đến lúc Trật Tự Thần Giáo chính thức tham gia, cũng nhanh chóng cảm
nhận được người này không đơn giản, gạt bỏ được người này là điểm mấu chốt
để thay đổi thế cục của Hoang Mạc.
Hiện tại, cái người này bị Neo bắt sống.
Nếu như không phải là bởi vì trong nhà bây giờ có rất nhiều người ngoài, Karen
đều không kìm lòng được mà ca ngợi một tiếng: Cảm tạ Thần Ánh Sáng phù hộ.
"Cạch!"
Cúp điện thoại, giải trừ cấm chế, Karen quay trở về phòng trong, anh không có
cố ý thừa nước đục thả câu, cũng không có biểu diễn lạnh nhạt gì mà là trực tiếp
nói với Miegel:
"Báo cáo với Người Cầm Roi, thủ lĩnh số hai của phản quân Sa Mạc đã bị Đoàn
dân binh thành phố York chúng ta bắt sống."
Miegel sửng sốt một chút, lập tức đứng dậy, đi đến phòng khách cầm điện thoại
lên, một cuộc điện thoại chắc chắn không có cách nào trực tiếp gọi tới chỗ
Người Cầm Roi, hắn cần dùng quyền hạn của mình trình báo lên từng tầng một.
Chờ đến lúc trình báo được một nửa, hắn đột nhiên bừng tỉnh, quay người, trông
thấy Karen đứng ở bên cạnh, lúc này Miegel hỏi:
"Tin tức là thật sự đáng tin? "
"Đáng tin."
Miegel nhẹ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Người Cầm Roi có thể đã biết rồi hay
không?"
Báo cáo công việc và báo tin vui, cần áp dụng phong cách không giống nhau,
nếu là Người Cầm Roi đã biết, mình còn vô cùng kích động gọi điện thoại tới
báo tin vui, lúc đó để Người Cầm Roi cảm thấy mình không thận trọng, đây là
một sự bác bỏ đối với một vị thư ký.
"Người Cầm Roi hiện tại chắc chắn còn chưa biết."
Người, là do đám người của Neo bắt, Karen thật sự là quá rõ ràng về phong
cách làm việc của Neo và đám người bên cạnh Neo, bọn hắn chắc chắn sẽ thông
báo cho mình trước, mà không phải đi liên lạc Kỵ Sĩ Đoàn hoặc là thông báo về
Thần Giáo, bởi vì độ trung thành của Đoàn dân binh này đối với các cấp lãnh
đạo của Trật Tự Thần Giáo mà nói … cực kỳ đáng lo, dù sao cũng là một tên
tàn dư Ánh Sáng dắt theo một đám tín đồ của Tân Trật Tự.
"Được rồi, ta đã hiểu."
Miegel dùng sức gật đầu, cuối cùng, điện thoại của hắn cũng chuyển máy đến
thành công.
Sau đó, Karen thấy được vị thư ký trưởng này là dùng một loại giọng điệu chín
chắn thận trọng để báo tin vui như thế nào, trình độ này, quả thực có thể được
xưng là nghệ thuật thực tiễn.
"Karen, Người Cầm Roi."
Miegel đưa ống nghe cho Karen.