Alfred đang sửa sang tài liệu trong phòng làm việc của Karen bỗng nhiên nhận
ra trong phòng nghỉ có tiếng động, hắn đẩy cửa ra, trông thấy trên bàn sách bên
trong, quyển bút ký vốn được đặt trong hộp gỗ màu đen đã trôi bồng bềnh trên
không;
Rõ ràng cửa sổ đóng chặt, nhưng lại giống như là có gió thổi qua, lật quyển bút
ký đến trang trống;
Nắp bút được tháo rời, bút máy lơ lửng, bắt đầu viết lên kiểu chữ màu vàng kim
lên trên trang bút ký.
Alfred hít sâu một hơi, hắn đã không kịp chờ đợi nhưng lại cố gắng áp chế bước
chân, sợ đánh vỡ bầu không khí lúc này, từ từ đi tới bên cạnh bàn đọc sách.
Thiếu gia đã có một khoảng thời gian không viết gì vào trong bút ký, điều này
khiến cho Alfred vốn vẫn luôn xem nó như nguồn suối tinh thần, đã sớm vô
cùng đói khát.
Trên bút ký xuất hiện chữ viết đặc thù chỉ có mình và thiếu gia mới hiểu.
Lúc mới nhìn thấy những chữ viết này thì Alfred cảm thấy, đây cũng là lời độc
thoại trong nội tâm thiếu gia hiện tại, có hơi nghiêng về khẩu ngữ hóa mà không
phải văn bản hóa;
Nhưng mà như vậy cũng không sao cả, công việc chỉnh sửa còn lại là nhiệm vụ
của Alfred.
"Trật Tự Thần Giáo có Thần bá chủ hùng mạnh nhất vào thời kỳ cuối của kỷ
nguyên trước, hắn vùng lên mở ra không gian để Trật Tự sinh tồn và phát triển.
Có ít hành vi của hắn ta có thể hiểu, có chút thì không; trong những hành vi
không thể giải thích ấy có lẽ trong tương lai ta sẽ hiểu hơn một chút, nhưng
chắc chắn có một vài hành vi ta sẽ không tán thành.
Tựa như là …nói không chừng hắn sẽ thích ăn tương Wien?"
"Tương Wien?"
Alfred hé miệng, hắn không thể nào hiểu được, vì sao trong ghi chép thần thánh
và nghiêm trang này sẽ xuất hiện cái từ “tương Wien” này!
Trời ạ,
Thần ơi,
Thiếu gia ơi,
Sao ngài có thể như vậy!
Alfred hai tay nắm lấy tóc của mình, luôn luôn cực kì chú trọng hình tượng
quản lý hắn, hiện tại thật là có một ít nổi điên.
Bởi vì hắn không cách nào tưởng tượng được qua mấy nghìn năm mấy vạn năm
mấy cái kỷ nguyên sau, khi các tín đồ đang đọc Ánh Sáng Trật Tự trông thấy
“Tương Wien” thì sẽ có phản ứng kỳ quái gì.
Khi đó, chắc chắn cái quốc gia Wien này đã không còn, ngay cả địa danh cũng
không tồn tại, không, là ngay cả hòn đảo này có lẽ cũng đã chìm dưới nước
biển.
Nhưng “Tương Wien”, nó lại tồn tại vĩnh viễn.
Còn sẽ có các nhà nghiên cứu hết đời này đến đời khác dùng tâm huyết cả đời,
để luận chứng xem “tương Wien” rốt cuộc là thứ đồ thần kỳ gì.
"A, không, không, ta không thể ngồi xem tình huống như vậy xuất hiện, ta
muốn sửa chữa nó, ta phải sửa chữa nó lại!"
Kiểu chữ vàng kim vẫn còn tiếp tục xuất hiện trên bút ký:
"Không cách nào phủ nhận là công lao của hắn đã sớm bao trùm tất cả mọi sự
thô ráp và uốn lượn, bóng người quay lưng về phía kỷ nguyên kia chính là sự
thể hiện khắc sâu nhất của hắn đối với "Trật Tự".
Chúng ta thường thường xem "Thần" như sự thuyết minh tối cao của tín
ngưỡng, cho rằng là Thần đã sáng lập hết thảy, nhưng ta cho rằng, những người
sáng lập và thúc đẩy quy tắc Trật Tự phát triển đến nay là vô số thế hệ các tín
đồ vô tư thành kính Trật Tự.
Tín ngưỡng của bọn họ hội tụ thành một phần của Thần tính, giống như “thí
nghiệm tạo Thần” mà Trật Tự Thần Giáo triển khai ở thành phố York.
Lần đầu tiên là thất bại, bởi vì Thần được tạo ra không thể nào tồn tại, thiếu
chút nữa đã bùng nổ một đợt ô nhiễm kinh khủng.
Lần thứ hai, ta sẽ không để cho nó có khả năng triển khai, nguyên nhân để ta
ngăn cản nó là vì vẫn kiên tin vào tín điều của mình, ta bướng bỉnh lại kiên định
cho rằng, thân là tín đồ Trật Tự thì không nên ngồi nhìn tồn tại phá hoại quy tắc
Trật Tự như “Thần” lại giáng lâm một lần nữa.
Đây là ý nghĩ trước kia của ta, thật ra ta cũng không hiểu vì sao không thể làm
như vậy, chỉ biết rằng… không nên làm như vậy
Hiện tại, ta cảm thấy ta hiểu được một phần, có lẽ vẫn còn rất nông cạn, thậm
chí là sai lầm, nhưng sâu rộng hơn trước.
Ô nhiễm Thần tính, thứ này tựa như là một loại định luật, Thần, là nguồn gốc ô
nhiễm lớn nhất thế gian.
Loya, đồng xu Varax, được gọi là “Nguồn Gốc Tội Lỗi”;
Nhưng trên thực tế, Loya vô cùng thuần khiết, nhưng đặc tính năng lực của cô
là dẫn dắt dục vọng của những sự vật khác ra.
Cho nên, có phải có khả năng Thần tính cũng không phải là ô nhiễm, Thần tính
là thứ thuần khiết nhất trên đời này?
Ô nhiễm Thần tính bộc phát, không phải vấn đề của bản thân Thần tính, mà là
vấn đề của người phụ thuộc vào Thần tính?
Lại hoặc là,
Định nghĩa của "Ô nhiễm" thật ra vẫn luôn phân chia trên góc độ của “ta”,
nhưng trên thực tế thì lại đứng trên góc của "Pháp tắc" và "Chân lý", đứng ở
góc độ của cái thế giới này;
Cái gọi là "Ô nhiễm", nhưng thật ra là một loại "Thanh tẩy"?
Bởi vậy, kế hoạch tạo Thần, tuyệt đối không thể nào thành công.
Chế tạo ra Thần tính cũng không khó, nhưng lại không cách nào chế tạo ra vật
phụ thuộc có thể tương xứng với Thần tính, Thần tính không có phụ thuộc, sẽ tự
nhiên biến thành “Ô nhiễm” đáng sợ trong mắt chúng ta, dẫn đến thiên tai.
Trong kỷ nguyên trước, việc xử lý thi thể của những Thần linh chết đi là một
vấn đề cực kỳ mẫn cảm, vì thế thậm chí đã sinh ra hệ thống Thần linh chuyên
phụ trách việc xử lý Thần thể.
Trong kỷ nguyên trước bùng phát rối loạn, cuối cùng là do Thần Trật Tự tự
mình trấn áp, lại do Ranedal phong ấn trục xuất Nơi chôn cất Thần.
Có phải có thể hiểu rằng sau khi "Thần" chết đi thì Thần tính mà hắn để lại đã
mất đi phụ thuộc, cho nên mới bắt đầu chuyển biến?
Bó đuốc, nếu như được người ta nắm chặt trong tay thì nó có thể chiếu sáng
đêm tối, có thể sửa ấm, có thể nướng thức ăn, có thể nung nấu…
Chỉ khi nào nó bị buông ra thì mới có thể thiêu huỷ nhà cửa, nuốt chửng rừng
cây, chôn vùi nhân loại và muôn thú;
Nhưng cho dù con người không cố ý lấy lửa, lửa vẫn sẽ dùng các loại phương
thức tự nhiên mà sinh ra và xuất hiện, thậm chí, bọn chúng còn có thể tiếp nối
với nhau để hoà lại thành một.
Cái kỷ nguyên Chư Thần không ra này là bởi vì Thần Trật Tự ngăn chặn Chư
Thần ở ngoài kỷ nguyên, nhưng vì cái gì mà ngay cả tân Thần cũng không còn
sinh ra?
Bởi vì, Thần Trật Tự không chỉ ngăn cách những Thần linh đã từng tồn tại, hắn
càng rút bỏ sự tồn tại nên có của nguyên tố "Lửa" trong thế giới này ra.
Thần Giáo có thể dựa vào năng lực của mình để tạo ra "Thần tính", nhưng nó
không thể tiếp tục, định sẵn không cách nào cháy một cách ổn định, bởi vì thế
giới này, đã không tồn tại các điều kiện cần thiết để duy trì sự tồn tại của nó.
Nhưng mà, ta có!"
Xem đến đây, hô hấp Alfred cũng theo đó mà ngừng lại!
Thiếu gia nói ngài ấy có, điều này có ý nghĩa gì, ý nghĩa như thế nào?
Đáp án, đã vô cùng sống động, nhưng Alfred lại không dám nói ra, hắn tham
lam chờ mong bản bút ký tiếp tục viết ra chữ.
Bút máy, tiếp tục di chuyển;
Karen ngồi trong phòng làm việc của Đại chủ giáo, cũng đang nói tiếp, mỗi khi
Karen nói ra một chữ, trên bản bút ký sẽ có một chữ được viết ra, cả hai hoàn
toàn đồng bộ:
"Nghiện đói là nguyền rủa, là nguyền rủa đáng sợ nhất trên đời, nó tra tấn ta, nó
muốn nuốt chửng ta, nó muốn thay thế ta, nó gần như là thứ không thể chiến
thắng …