Tuy nói trẻ con biết khóc sẽ có kẹo ăn, nhưng đứa bé luôn biết ngoan ngoãn
nghe lời ngẫu nhiên nắm tay áo của ngươi kéo một cái, lại hít hít mũi, thật đúng
là ngươi không tiện để từ chối.
Cuối cùng, Karen vẽ một vòng tròn lên trên tên của vị quan chỉ huy Dikno này.
Kevin thỏa mãn, nó lại nằm về chỗ cũ, trong mắt lộ ra vẻ hồi tưởng, miệng chó
nở nụ cười.
Karen lọc ra tên của bốn vị quan chỉ huy, nếu như Dikno đã là một trong số đó,
vậy thì còn cần chọn ra hai người trong số bốn vị quan chỉ huy này.
Những dòng ghi chép giới thiệu ở trên danh sách suy cho cùng vẫn còn quá tối
giản, chờ đến khi tới trụ sở Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất còn cần xem xét kỹ càng tư
liệu cuộc đời của các quan chỉ huy để đưa ra quyết định sau cùng.
Hai vị tu nữ trông thấy Karen khép kín danh sách, cực kỳ ăn ý dự định làm chút
gì đó để bầu không khí vốn đã rất lạnh không đến mức trở nên càng lạnh hơn.
Phía dưới ghế ngồi của họ có một chiếc tủ lạnh nhỏ, bên trong có gắn tinh thạch
thuộc tính băng, hai người cúi người, mở tủ lạnh ra, một người lấy ra một cái ly,
người còn lại cũng lấy ra cái ly, sau đó, cả hai cái ly cùng được đưa đến trước
mặt Karen.
Có lẽ là do nghĩ lầm người còn lại sẽ lấy rượu lấy nước, kết quả biến thành cả
hai người cùng nhau giơ cái ly đến giống như là đang xin nước uống từ Karen.
Karen mỉm cười chủ động cầm bình rượu lên, hai người thấy thế, vô thức rút cái
ly trong tay về, nhưng Karen đã mở nắp bình rượu ra, chuẩn bị tư thế rót rượu,
hai người chỉ có thể đẩy cái ly ngược trở về, cực kỳ lúng túng mà để Karen rót
rượu.
“Nào, chúng ta uống ít một chút, không nên hỏng việc.”
Karen nâng ly lên với bọn họ, bọn họ cũng nâng ly đáp lại rồi tự mình nhấp một
miếng, sau đó chỗ dưới vành tai đều đỏ lên.
Hai chị em này làm việc dưới trướng Hồng Ý Giáo Chủ, địa vị không thấp,
ngày bình thường chỉ cần nghiêm túc cứng nhắc là được, khó có khi gặp phải
hoàn cảnh cần phải nịnh bợ người khác, lạnh nhạt không kịp thích ứng là
chuyện không thể bình thường hơn.
“Lúc bình thường vẫn bận rộn công việc sao?”
“Bận bịu.”
“Thong thả một chút.”
Hai chị em liếc nhau, cả hai đều nhìn thấy sự giày vò và đau khổ từ trong mắt
đối phương.
Karen nhẹ gật đầu, dựa người về sau, nhắm mắt lại, chuẩn bị nhắm mắt một hồi.
Thấy Karen như vậy, trong lòng của hai chị em này cũng thở phào một cái, bọn
họ càng muốn ngồi thẳng lưng hơn.
Sau khi trải qua vô số lần kiểm tra an ninh, xe ngựa dừng lại trước hẻm núi.
Karen xuống xe ngựa, chiêm ngưỡng chữ viết trên một lần nữa, sau đó nắm tay
Connor đi vào.
Cánh cổng lớn làm bằng xương trắng kia lại hiện ra trước mặt đám người,
Connor liếm môi một cái.
Karen thấy thế, nói với hai chị em kia: “Hai ngươi đi trước để bàn giao thủ tục
đi.”
“Vâng Bộ trưởng.”
“Được thưa Bộ trưởng.”
Sau khi đuổi bọn họ đi, Karen vỗ tay phát ra tiếng, bố trí lên một cái kết giới
đơn giản để che chắn ánh mắt bên ngoài.
Xung quanh có thần quan thức tỉnh chú ý đến Karen, nhưng ngại thân phận của
Karen nên bọn hắn cũng không tới gần.
Kết giới bao trùm đến một góc của cột cổng, Karen sờ lên đầu Connor, nói:
“Ăn đi.”
“Hì hì!”
Connor thật vui vẻ, lần này còn thoải mái hơn lần trước lén lút núp dưới váy của
rồng ngốc để ăn.
Chỉ thấy Connor hé miệng cắn một cái, cái cột cổng làm bằng xương trắng này
vốn cứng chắc hơn cả Thần khí này bị Connor cắn rời một mảnh lớn giống như
là sô cô la trắng.
Pall ngồi trên vai Karen hỏi: “Làm như thế thật sự không có vấn đề sao?”
Karen lơ đễnh nói: “Không có việc gì, năng lực của Connor có thể phục hồi nó
lại để không ai nhìn ra.”
“Cậu quá chiều nó rồi, meo.”
“Vốn là của nó.”
Nguyên vật liệu làm nên ánh cổng lớn bằng xương trắng này vốn là do Long
Thần Phản Nghịch cung cấp, bây giờ để cho người thừa kế nhai một chút cũng
là chuyện đương nhiên. Chưa kể bây giờ Connor cũng là rồng có biên chế của
Trật Tự Thần Giáo.
Connor ăn rất vui vẻ, nhưng lần này cô bé không có cố gắng ăn quá no, mà là
mở cặp sách ra, sau khi cắn rớt ra miếng nào thì bỏ vào trong cặp sách, chuẩn bị
mang về nhà ăn cùng với thuốc.
Ưu thế dung tích lớn của cặp sách Thần khí được thể hiện ra vào lúc này.
Pall đưa chân mèo chống trán, nhìn xem “Con gái” mà mình nuôi lớn, cảm xúc
nói: “Thế này nào trông giống một con Cốt Long, rõ ràng là một con chim gõ
kiến.”
Một lát sau, Karen trông thấy hai chị em kia trở về, nhưng sau khi trông thấy
Karen bố trí ra kết giới thì bọn họ rất thức thời đứng ở đằng xa chờ, không tiếp
tục đến gần.
Sau lưng bọn họ còn có một ông lão ngồi trên quyển sách lớn, đó là phó quản lý
của nơi này - Tasen.
“Sắp xếp gọn rồi sao?” Karen hỏi.
“Ừm, ổn rồi!”
Connor vừa gặm vừa gắn lại, sau khi làm xong thì dùng mắt thường gần như
không nhìn ra sự khác biệt, cô bé đeo cặp sách lên trên lưng, vui vẻ nhảy lên.
Karen dắt tay của Connor đi vào bên trong.
Tasen bồng bềnh bay tới, hành lễ với Karen: “Chào ngài, Bộ trưởng Karen.”
“Chào.”
“Xin ngài đi theo ta.”
“Làm phiền dẫn đường.”
Bước theo Tasen, Karen đi vào trong Kim Tự Tháp, vừa đặt chân vào thì Karen
đã cảm giác được cách cục trận pháp nội bộ vô cùng kinh khủng. Ở chỗ này,
không gian bị co giãn và kéo dài một cách phi thường nhưng lại cực kỳ tự
nhiên.
Karen biết, đây là kỹ thuật trận pháp đã thất truyền trong cái kỷ nguyên này, bây
giờ hầu như không thể phục chế lại.
Khi bước đi ở bên trong sẽ không cách nào tránh khỏi cảm giác lạc lõng trong
không gian, cũng không biết là cố ý hay là vô ý, Tasen quẹo một cái, Karen vốn
định quẹo theo Tasen thì chợt trông thấy Kevin quẹo về hướng ngược lại, xuất
phát từ lòng tín nhiệm thì Karen chắc chắn đi theo Kevin.
Bước kế tiếp, hai chị em kia còn ở đằng sau, cùng ở phía sau còn có Tasen.
Tasen dường như không ngờ được rằng Karen sẽ xuất hiện ở trước mình, nhưng
lão lập tức bình tĩnh lại: “Xem ra Bộ trưởng Karen rất quen thuộc với quy tắc
Không Gian.”
Không, là chó nhà ta rất quen thuộc.
Hai chị em tu nữ ở phía sau kia còn đang bước đến, nhưng rõ ràng Karen và
Tasen đã dừng lại, bọn họ cách ở đằng sau một mét vẫn cất bước nhưng từ đầu
đến cuối lại không thể đến gần hơn, mà bọn họ giống như cũng không phát hiện
điều gì bất thường.
Tasen cười nói: “Bộ trưởng Karen, ta… có chuyện mong được ngài giúp đỡ một
chút.”