âm thanh đổ nát, cả tòa cao ốc bắt đầu chia năm xẻ bảy, có thể thấy rõ góc cạnh
của mỗi phần như bị cắt ra, giống như là một cái bánh gatô hình chữ nhật dựng
thẳng đứng lên, rồi bị dao cắt thành nhiều miếng, sau đó, trượt xuống từ nhiều
hướng xung quanh.
Đúng lúc này, trên mặt đất bốn phía xung quanh toà cao ốc xuất hiện sợi xích
màu đen khổng lồ, bọn chúng dâng lên, buộc chặt lại từng phần của tòa cao ốc
bị cắt đứt, giữ chúng lại với nhau.
Cứ như vậy, mặc dù toà cao ốc này đã sập, nhưng lại dựa theo một loại kiến trúc
kỳ dị mà đứng đấy, không sụp đổ hoàn toàn.
Những sợi xiềng xích bỗng dưng xuất hiện này, chắc là trận pháp vốn để bảo vệ
tòa cao ốc này.
Nhưng cách vận hành của trận pháp này hoặc là nói thiết kế của trận pháp này
có tồn tại một vấn đề rất lớn, đó chính là nó là dùng để chống lại sự xâm nhập
phá hoại từ bên ngoài, cũng không phải từ bên trong.
Cho nên, từng sợi xiềng xích kéo chặt những phần của tòa cao ốc lại với nhau
cũng không chỉ giữ yên một chỗ, sức mạnh của những sợi xiềng xích đang dùng
tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được mà xiết lại khu vực xung quanh
chúng, đồng thời dần dần len vào trong, đại khái không được bao nhiêu thời
gian thì những sợi xích này sẽ xoắn nát công trình mà chúng bao quanh.
Chỉ là trong tình huống này, có thể để cho phần lớn nhân viên đang trong tòa
cao ốc đủ thời gian để di chuyển ra ngoài.
Karen chạy tới phía dưới tòa cao ốc, phát hiện phần nền của nơi này đã lún
xuống phía dưới, vốn dĩ cần phải bước lên một bậc thang cao mới có thể đi vào
sảnh chính của tầng trệt nhưng lúc này đã biến thành một cái tầng hầm, từ nơi
này, có rất nhiều nhân viên không ngừng chạy ra từ bên trong, lại bò lên khỏi
cái hố, Karen ngồi xổm ở bên cạnh, bắt đầu đưa tay kéo người lên...
Trong quá trình này diễn ra, bên trong mấy tầng cao ốc được những sợi xiềng
xích màu đen giữ lại, mỗi lúc lại có người rớt từ trên xuống, thỉnh thoảng có thể
nghe thấy tiếng vang như "Túi xi măng" nện ở mặt đất, rất giống với tiếng đập
muỗi trong ngày hè.
Vừa kéo người từ dưới hố lên thì Karen đồng thời cũng thỉnh thoảng ngẩng đầu
nhìn về phía bên trên, anh đang xem xét những sợi xích đen kia còn có thể giữ
lại đống đổ nát này trong bao lâu.
Dù là bên ngoài đang có thần quan của Trật Tự Thần Giáo không ngừng tiến
đến bắt đầu trợ giúp, trong cao ốc cũng có năng lượng thuật pháp tỏa ra, là
người ở bên trong đang tự cứu chính mình, nhưng trong tòa cao ốc này vốn dĩ
cũng có nhiều nhân viên bình thường làm việc, với lại cho dù là những thần bộc
và những thần khải kia nếu rơi từ độ cao như vậy xuống thì cũng chẳng có gì
khác biệt với người bình thường.
Đúng lúc này, Karen phát hiện phía sau mình cách đó không xa xuất hiện mấy
người thần quan mặc thần bào màu xanh lam, thần bào trên người bọn họ có in
đồ án phù văn trận pháp.
Người dẫn đầu, cầm trong tay một tảng đá màu đen, đám người đứng sau hắn ta
thì bắt đầu ngâm xướng hội tụ sức mạnh linh tính lại trên người của hắn.
Lập tức, người chỉ huy giơ lên tảng đó trong bàn tay mình, bắt đầu từ từ di
chuyển xuống dưới.
"Ông!"
Karen liếc nhìn lên về phía hai sợi xiềng xích màu đen khổng lồ trên đỉnh đầu
anh đang kéo giữ một phần của cao ốc từ từ hạ xuống.
Ngay sau đó, Karen trông thấy cách đó không xa lại có thêm mấy nhóm người
thần quan mặc thần bào màu xanh lam, trong tay mỗi người dẫn đầu đều có cầm
một khối đá màu đen, những sợi xích khác cũng bắt đầu được điều khiển, từ từ
kéo hạ những phần cao ốc mà chúng giữ chặt xuống dưới mặt đất.
Là đội thần quan chuyên môn phụ trách việc duy trì trận pháp của Trật Tự Thần
Giáo sao?
Bên trong nội bộ của Trật Tự Thần Giáo được chia ra thành rất nhiều bộ môn,
trong mỗi một bộ môn càng phân ra nhiều chức vị nắm giữ các chức trách khác
nhau, cho dù cùng là người trong một thần giáo, đối với bộ môn khác cũng
không hiểu quá rõ ràng.
Thời gian dần trôi qua, từng mảnh vỡ của tòa cao ốc đã được đặt xuống mặt đất,
chiếm dụng một khoảng không gian lớn xung quanh, thậm chí còn lấn qua
những tòa kiến trúc nằm xung quanh, nhưng rất hiển nhiên là bây giờ sẽ không
có ai để ý đến chuyện này.
Đợi đến sau khi từng phần của tòa cao ốc được đặt xuống đất, đám người bị
nhốt bên trong bắt đầu từ cửa sổ và những vị trí khác chạy ra ngoài.
Karen đứng người lên, hướng lui về phía sau mấy bước, sự chú ý của anh vô ý
mà tập trung vào phần phía Tây nam của cao ốc, bởi vì bên trong phần tầng lầu
kia là "Cửa hàng" và còn có "Khu đặt trang bị", nhưng Karen cũng chỉ là nhìn
qua mấy lần rồi chuyển ánh mắt đi, bởi vì ở chỗ đó, anh nhìn thấy bóng dáng
của ba tên Thuật Pháp Quan.
Hiển nhiên, nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt, để phòng ngừa có người vào lúc
này muốn tranh thủ phát tài.
Karen bắt đầu hỗ trợ xử lý những người người bị thương, cùng với một người
trẻ tuổi không biết mặt khiêng cáng cứu thương, chuyển từng người bị thương
từ trong ra phía mảnh đất trống bên ngoài, chờ nhân viên cứu thương của bệnh
viện giáo hội đến xử lý.
Bận rộn khoảng chừng một tiếng đồng hồ, khối lượng công việc không giảm mà
ngược lại còn tăng lên, bởi vì có một số lượng lớn người bị thương không cách
nào tự ra khỏi đống đổ nát được phát hiện và cứu ra.
Chỉ là lực lượng cứu hộ của bệnh viện giáo hội đã đi tới nơi, còn có một nhóm
lớn thần quan của Trật Tự Thần Giáo từ các khu vực khác của thành phố York
chạy tới nơi này, cao ốc của giáo hội xuất hiện biến cố nghiêm trọng như vậy,
muốn không ảnh hưởng đến bọn họ cũng khó.
Có ít người trông thấy bụi đất trên người của Karen và người cộng tác không
biết tên bên cạnh anh, chủ động chạy đến phụ giúp nhiệm vụ khiêng cáng cứu
thương.
Karen cũng không từ chối, vừa vung lấy cánh tay đã hơi tê tê vừa đi ra phía bên
ngoài, tìm vị trí thoáng một chút mà ngồi xuống.
"Này."
Karen quay đầu, phát hiện người cộng tác cùng khiêng cáng cứu thương với
mình cũng đi đến gần, còn lấy ra một cái phích nước ấm đưa cho Karen.
Lúc ban nãy cùng làm "Công việc" Karen cũng có để ý đến, bên hông tên này
vẫn luôn treo một cái phích nước, nhưng nhìn tuổi tác cũng không lớn, với lại
cũng không mặc thần bào mà là mặc đồ bình thường như mình.
A, đáng chết.
Karen nghĩ đến thần bào mà mình đặt làm trước, không biết sau khi xảy ra sự cố
này, mình còn có thể nhận được thần bào mà mình đặt hàng hay không?
Chắc là... vẫn có thể nhỉ, rốt cuộc thì mình dùng phiếu điểm để mà mua sắm,
thần giáo chắc chắn sẽ chú trọng uy tín về phiếu điểm.
Nhận thấy cái phích nước, đưa lên trên miệng, Karen ngửi thấy một mùi ngòn
ngọt, uống một ngụm, là nước ngọt, còn mát lạnh.
Ở thời điểm này, thật sự không có gì làm người ta thoải mái bằng một ly soda
mát lạnh, Karen uống liên tục hai ngụm lớn, sau đó trả lại cho người kia.
"Cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Người trẻ tuổi uống sạch nước còn lại trong cái phích,
ợ một hơi thật dài, quay đầu nhìn về phía Karen, hỏi, "Anh bạn, có thuốc lá
không?"
Karen nhẹ gật đầu, lấy ra từ trong túi một gói thuốc còn chưa mở và một cái bật
lửa cùng đưa qua.
Đối phương mở gói thuốc, lấy ra một điếu, lại lấy ra thêm một điếu đưa qua cho
Karen, sau đó chủ động đưa bật lửa qua châm thuốc cho Karen