ngươi, mở ra với ta."
Nghe được lời này của mẹ mình, Darien mệt mỏi.
Hắn không hận bà ta, hắn còn đồng tình với bà ấy, đồng tình với người đàn bà
số khổ vừa nhu nhược lại vừa ích kỷ này.
Nhưng cảm giác mệt mỏi đã quá nặng nề, cuộc sống phải gánh theo gông xiềng
để tiếp tục, là đang xem thường sinh mệnh.
Cho nên hắn ghìm chết gông xiềng của mình.
Hắn tự ti, đây là thói quen hình thành sau bao năm tháng, cũng không phải là
hắn cho rằng mình kém một bậc, mà là có vài việc người bình thường có thể
làm, hắn lại không làm được.
Bởi vậy, hắn hâm mộ Karen.
Trật Tự Thần Giáo là Thần Giáo đứng đầu đương thời, chuyện xảy ra ở Trật Tự
thường hấp dẫn sự chú ý của toàn giới giáo hội.
Karen trẻ tuổi, hình tượng bề ngoài lại cực kỳ tốt, còn thêm lý lịch đáng gờm và
tốc độ thăng chức khiến người ta kinh ngạc, để cho Karen rất tự nhiên mà nhận
được vô số sự chú ý, lúc anh cất bước trong sân trường của Đại học Trật Tự,
còn phải mang theo mặt nạ.
Bên ngoài giáo, mức độ nổi tiếng của Karen cũng không thấp.
Darien từng nhìn thấy ảnh chụp của Karen trên báo, lúc được phỏng vấn, vẻ mặt
và cử chỉ của Karen đã để lại cho Darien ấn tượng rất sâu; hắn còn từng nhìn
thấy Karen xuất hiện trên phiên toà trực tiếp, một cô nhi, thế mà có thể làm đến
bước này.
Hào quang tạo ra sự méo mó, không chỉ xuất hiện ở trên người Darien, ở trong
và ngoài Trật Tự Thần Giáo, cũng lưu truyền phiên bản về Karen.
Xuất thân từ cô nhi, thường thấy tình người ấm lạnh, trải qua sự hỗn loạn ở tầng
dưới chót khiến cho từ lúc rất nhỏ Karen đã hiểu sự quan trọng của trật tự, cái
này thôi thúc khiến cho hắn cuối cùng trở thành một tín đồ Trật Tự.
Darien cực kỳ hâm mộ sự đúng mực trên cử chỉ và cách nói chuyện của Karen,
hắn hâm mộ cái này, hắn cũng muốn như vậy, khao khát một cách cố chấp.
Cho nên, người khác đến để săn đầu, hắn thì không phải, hắn là đến để lột da;
Hắn muốn cẩn thận lột da của Karen, ban đêm dùng làm tấm chăn trùm lên
người mình khi ngủ.
Hắn cảm thấy, nếu như mình cũng có cái lớp da này, chắc là cũng có thể có
được một phần của sự đúng mực kia.
Neo tự sáng tạo thuật pháp "Mai Táng Đúng Mực", có một ngày từng mắng to
Karen rằng: "A, cái sự đúng mực đáng chết này, thật là khiến người ta hận
không thể lột da của cậu xuống."
Không thể không nói, lời của con chó săn già này, là thật sự có tính chất tiên
đoán, bởi vì hôm nay, người muốn lột da thật sự đã xuất hiện.
Nhưng mà, khi Karen xuất hiện ở trước mặt hắn, khi hắn trông thấy cái đầu của
Domitri buộc ở bên hông của Karen, hắn khẽ nhíu mày, đưa tay chỉ về phía
Karen, nói:
"Cái này cực kỳ không đúng mực."
"Ừm?" Karen không nghĩ tới câu nói đầu tiên khi hai bên tiếp xúc trực tiếp lại là
như vậy, nhưng Karen vẫn là trả lời rất chân thành, "Thật có lỗi, ta tạm thời
không có những phương thức khác phù hợp hơn có thể sắp xếp cô ta, nhưng ta
đã dùng thuật pháp Thanh Tẩy cái đầu này, có thể chống phân huỷ rất tốt."
"Ý của ta không phải là vậy."
"A, ta hiểu rồi." Karen đặt cái đầu của Domitri xuống, đặt ở trên mặt cát bên
cạnh.
Ngay sau đó, Karen chỉnh trang lại thần bào trên người, sau khi xác nhận đã
không có vấn đề khác, anh nhìn về phía Darien: "Xin chào."
"Xin chào, Darien của Sinh Mệnh Thần Giáo, ta không có họ, bởi vì ta là con
hoang, cha ta không nhận ta."
"Karen của Trật Tự Thần Giáo, ta cũng không nhắc đến dòng họ, dù sao cũng là
lấy bừa."
Darien cười, đúng vậy, hắn cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này.
Chỉ có điều hắn hiểu lầm một sự kiện, hắn cảm thấy ý trong lời nói của Karen
rằng: Mình là cô nhi, cho nên lấy đại một cái họ.
"Ta đã biết ngươi từ lâu." Darien liếm môi một cái, "Ta cực kỳ hâm mộ ngươi,
ta cũng sẽ sưu tầm hình của ngươi, ta đã từng viết cho ngươi vài bức thư, cảm tạ
ngươi, đã gửi thư hồi âm, sự cổ vũ mà ngươi viết trong thư mặc dù vô dụng đối
với ta, nhưng ta thích mùi thơm của giấy viết thư."
Thư, không phải Karen hồi âm, thư do người trong và ngoài giáo gửi cho Karen
nhưng đều đến văn phòng tình báo do Richard phụ trách. Richard sẽ cho người
đáng tin tiến hành phân loại sắp xếp thư, cấp bậc thấp thì gửi bưu thiếp về, cấp
cao thì Richard sẽ bắt chước Karen "Viết thư hồi âm", dù sao thì chỉ cần để
Jerry đi lên trên não, những việc nhỏ nhặt này, cũng không tính là vấn đề gì to
tát.
"Cảm ơn." Karen mỉm cười nói, "Bây giờ ngươi quay về, không tham gia vào
những chuyện kế tiếp, thì ta có thể không giết ngươi."
Darien lắc đầu, nói: "Ngươi hiểu lầm, ta không phải là đang cầu xin ngươi tha
thứ, ta hâm mộ ngươi, cho nên ta muốn có được lớp da của ngươi, đợi chút nữa
lúc giết ngươi, ta sẽ cố gắng không tạo ra quá nhiều tổn hại trên cơ thể của
ngươi.
Ha ha, ngươi thế mà cho rằng, ta là đang cầu xin ngươi bỏ qua, đây là sự lương
thiện của ngươi sao?"
Karen cũng lắc đầu, đáp lời: "Không, ngươi cũng hiểu lầm, ta không phải là
đang biểu hiện sự lương thiện với ngươi."
Lập tức, Karen đưa tay chỉ vào đầu của mình, tiếp tục nói:
"Đầu của ngươi trọc, sau khi chặt xuống thì không tiện để cột lên trên lưng, ta
ngại phiền phức."
Darien há miệng, hai má vậy mà lộ ra một chút vẻ ngượn ngùng, hắn lúc này,
gần như là có chút không khống chế nổi mà nhẹ nhàng cúi đầu với Karen, bắt
chước giọng điệu của Karen:
"Thật rất xin lỗi, để cho ngươi thêm phiền phức."