trước để làm nhân vật hình tượng, thời điểm đó Neo đã nhìn ra ưu thế của
“đường cao tốc”, chỉ cần việc Đòn Roi Kỷ Luật của đại khu thành phố York
được khôi phục trở thành một tấm gương, như vậy tiền lãi có thể tràn vào miệng
đến mức nôn ra ngoài.
Bây giờ bởi vì sự kiện ám sát lần này, để Đại chủ giáo Waffron quyết định
buông tay đánh cược một lần, là thủ lĩnh của phe thế lực địa phương, khi ông ta
quyết định tự mình cầm búa đập nát cái mai rùa này của chính mình, rất khó
tưởng tượng, thế lực địa phương của đại khu còn có thể dùng cái gì để chống lại
thế lực của Đòn Roi Kỷ Luật đang như sói như hổ vào lúc này.
Mà mình lại vừa lúc bởi vì "Truy sát sát thủ" thành công, nhận được sự coi
trọng và sắp được ban thưởng, nay đã đứng ở vị trí trước sân khấu, cùng với
hành động lớn tiếp theo, mình còn có thời cơ để tiếp tục tiến bộ.
Dựa theo tiết tấu bình thường mà suy tính, nếu là Đòn Roi Kỷ Luật lúc trước,
cho dù trong công việc mình có thể hiện nổi bật và đặc sắc đến cỡ nào, có lẽ đời
này cũng chỉ giống như lão Colla có được đãi ngộ của một vị Trưởng khoa rồi
về hưu mà thôi.
Mặc dù Karen vẫn luôn không hề hoài nghi đối với năng lực của mình, nhưng
chỗ đứng hiện tại của anh, thật sự là đứng ngay hướng gió, nếu đổi lại thành
một con heo đứng ở chỗ này thì cũng có thể bay lên trời.
Cho nên, người phát triển, không chỉ riêng phải dựa vào sự phấn đấu, còn cần
cân nhắc tiến trình của lịch sử.
Karen cầm lấy thanh kiếm Diamance, lật lật đống tiền giấy bên trong nồi sắt để
nó cháy đượm hơn;
Trong lòng thì nghĩ đến “buổi hội nghị” trước khi tiến hành lần hành động lớn ở
Nhà Tang Lễ, bên phía Đòn Roi Kỷ Luật chắc chắn cũng phái người tới tham
gia, mình bây giờ chắc chắn còn chưa đủ tư cách để góp mặt vào trong;
Cho nên, tiếp theo rất có thể sẽ có người đến.
Quả nhiên, bên ngoài lại xuất hiện một bóng người, chính là Trưởng khu Harry.
Harry đi đến, trông thấy Karen, nói: "Ngươi trở về rồi à?"
Karen đứng người lên, hành lễ với Harry: "Đúng vậy, Trưởng khu."
"Tất cả đều thuận lợi sao?"
"Cũng rất thuận lợi, chỉ là đi theo quá trình mà thôi."
"Ừm, tốt. Đúng rồi, tiền phúng điếu người giúp ta bù một chút, ta không mang
theo."
"Được rồi, ta đã biết."
Harry cầm bút lên, ghi tên của mình lên trên sổ, sau đó ngồi xuống bên cạnh
Waffron, hỏi: "Ta vốn dĩ đang chuẩn bị đến nhà ngài, không nghĩ tới ngài lại ở
chỗ này."
Waffron cười nói: "Dù sao trong nhà cũng không có người nào, ở đó cũng
quạnh quẽ."
"Đã mời bác sĩ của Thần Giáo khác đến đây, bọn họ có lẽ còn có những phương
án trị liệu khác dành cho ngài."
Waffron khoát tay áo, nói: "Ta là phải vào Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, đừng có tiếp
tục chà đạp cơ thể của ta, nếu không đến lúc đó thật sự cần ta đứng lên, cơ thể
bị thủng trăm nghìn lỗ thì cũng không cống hiến gì được đâu."
"Ngài còn sống thì chính là cống hiến lớn nhất."
"Đi, Leon, lấy cho Trưởng khu một phần chè nấm tuyết. Ngươi nếm thử đi, rất
thơm ngọt, còn không ngán."
Leon nghe theo lời của ông nội mình, đi tới cầm cái bát chè nấm tuyết vốn đặt
trên bàn trà trước mặt Harry đưa cho ông ta.
Harry nhận lấy, uống một ngụm, nói: "Hương vị rất không tệ."
Nói xong, Harry ngẩng đầu mà nhìn Leon một cách chân thành: "Một người trẻ
tuổi rất không tệ..."
"Đừng, chỉ là để ngươi nhìn mặt một chút, người ta có cấp trên trực tiếp."
Waffron cắt lời Harry, "Chưa kể, chờ đến lúc làm ra chút một chút thành tích thì
ngươi cũng phải đi rồi, cũng không đến lượt ngươi sắp đặt gì đâu."
Harry có chút dở khóc dở cười nói: "Lời này của ngài thật sự rất làm tổn thương
người khác đấy."
"Ài, ta chỉ nói sự thật thôi, nếu thật cần người dẫn đến đại khu Dinger để hưởng
phúc, cũng không cần đến ngươi, bản thân ta cũng có thể làm được."
"Cho nên, ngài đã suy nghĩ kỹ sao?"
"Đã suy nghĩ kỹ." Waffron nhẹ gật đầu, "Trong nhà xảy ra chuyện, trong lòng ta
như tổ chim bị cháy."
"Ta biết."
"Không, ngươi không biết, thời gian lúc ngọn lửa cháy trong lòng, dần dần cũng
tiêu tan; nhưng bây giờ, ta không phải cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian sao,
cũng không thể mang theo lửa trong lòng này mà chết đi, dù gì thì lần tỉnh lại
tiếp theo, chắc chắn là vào lúc Thần Giáo cần ta, ta không thể phân tâm.
Cho nên..."
Waffron đưa tay vỗ vỗ trên mu bàn tay Harry,
"Làm hết sức đi."
Harry mở miệng nói: "Thần giáo sẽ nhớ kỹ cống hiến của ngài."
Waffron lắc đầu, nói: "Ta làm những điều này, không phải là vì để Thần Giáo
nhớ kỹ ta, cũng không phải là vì trải đường cho đứa cháu trai còn sót lại này,
đương nhiên, có lẽ trong mắt người ngoài, mục đích của ta chính là như vậy."
Harry vội vàng nói: "Không, ngài hiểu lầm ta..."
"Ha ha, không phải nhằm vào ngươi, là nhằm vào ta." Waffron từ từ đứng người
lên, "Đến lúc này, ta mới nhận thức được một điều, cuối cùng phải như thế nào
mới là một tín đồ Trật Tự thật sự.
Ta xấu hổ;
Đây là sự đền bù của ta, không, là sự chuộc tội.
Ha ha,
Người như ta, thế mà cũng có thể ngồi lên vị trí Đại chủ giáo, mất mặt thật
đấy!"
Chủ giáo Bern mở miệng nói: "Mặc dù ngài cũng không làm được một cách
hoàn mỹ, nhưng không cách nào phủ nhận là ngài thật ra cũng đã làm rất tốt
rồi."
Trưởng khu Harry nhẹ gật đầu, nói: "Ngài nói lời như vậy, để chúng ta phải tự
quyết định như thế nào đây."
Waffron nhìn nhìn cháu của mình, lại nhìn Karen ngồi ở phía sau, đưa tay cầm
lấy một cái nem rán, chấm chấm đĩa dấm, đưa vào trong miệng:
"Bây giờ nhìn vào những người tuổi trẻ này, ha ha, trong lòng thật đúng là có
một chút chua xót."
Chủ giáo Bern phụ họa nói: "Ai cũng sẽ như thế."
Trưởng khu Harry thì ra vẻ thật thà gãi gãi đầu của mình, nói: "Ta không nghĩ
tới việc ta còn trẻ tuổi sẽ mang đến sự kích thích lớn đến như vậy đối với hai
vị."
"Ha ha ha."
"Ha ha ha."
Waffron đi đến trước mặt cái nồi sắt mà Karen đang đốt, xoay người, cầm lên
một nắm tiền giấy, vung vào bên trong nồi sắt:
"Đốt đi, trước khi chết, đốt sạch sẽ những cỏ dại ở bên cạnh."