chứng nhận của mọi người, đến lúc đó sẽ do Fanny sắp xếp, tự mình chú ý kiểm
tra." Đội trưởng phủi tay, "Được rồi, giải tán!"
Karen trông thấy đội trưởng đi về phía tiểu đội của Gendi, tựa như đang trấn an
bọn họ.
Gray hơi nghi ngờ một chút nói: "Đội trưởng đối với đám gà con Gendi kia rất
không tệ."
Karen mở miệng nói: "Bởi vì trung đội trưởng quản lý ba tiểu đội."
Gray gật đầu nói: "Thì ra là thế."
Fanny đi tới, hỏi: "Karen, đưa chìa khóa xe của cậu cho tôi, tôi sẽ sắp xếp người
lái xe về nhà cậu, là ở Nhà Tang Lễ sao?"
"Đúng thế." Karen lấy chìa khóa xe ra, Alfred cũng lấy chìa khóa xe tang ra rồi
cùng đưa cho Fanny...
Cả đám người ngồi trên chiến hạm để trở về, cập bến cảng của hải quân, cũng
không phải cảng York, tất nhiên xe cũng không đậu ở chỗ này, cần phái người đi
lấy.
Peia nói: "Tôi đã kêu xe, dù vậy thì cảng hải quân cách ở hơi xa, bây giờ chỉ có
xe tải là có thể dùng, đợi thêm 40 phút nữa mới có xe đến đón."
"Vậy tôi không đợi nữa, ngồi xe tải cũng giống như nhau, tôi muốn về sớm để
nghỉ ngơi."
"Vậy thì để tôi chuẩn bị."
Rất nhanh, một chiếc xe tải lái đến, kế bên chỗ tài xế có hai chỗ ngồi, nhưng
Karen không vào đó ngồi, mà là đi vào thùng sau xe, tìm một góc ngồi xuống.
Tiểu thư Pall và ngài Kevin cũng đều lên xe, Alfred chếch phía đối diện Karen,
chờ đến khi xe lái đi, Memphis cũng lên xe, nói:
"Ta cũng đi chung vậy."
Sau khi lên xe, Memphis ở vị trí gần sát ngoài.
Trong lúc xe tải di chuyển, thùng xe rất lắc lư, nhưng mà mọi người cùng nhau
ngồi “lộ thiên” trên xe tải, cảm giác cũng rất không tệ.
Trước hết là đưa Memphis về nhà, chờ đến khi xe tải chạy đến con đường gần
biệt thự nhà Guman, Alfred ra hiệu lái xe dừng xe.
"Meo!"
Pall chỉ về cửa hàng đồ ngọt ở phía trước mà kêu lên.
Karen thấy thế cũng không để Alfred xuống xe đi mua, mà là tự mình xuống xe,
coi như tiễn Memphis về.
"Nhiệm vụ lần này may là nhờ có ông, ngài Eisen."
"Không cần nói như vậy, tôi cũng là một thành viên trong đội, thật ra ngày hôm
nay tôi cảm thấy rất thú vị, trước đây, tôi chưa từng được tiếp xúc với Hải Thần
Giáo, mặt khác, học vấn của đội trưởng cũng rất uyên bác."
"Có đôi khi ra ngoài giải sầu một chút, cũng là việc rất tốt."
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến cửa hàng đồ ngọt, Karen nhẩm thầm một
chút, nói với nhân viên:
"Năm kem ốc quế vị dâu, loại to."
"Được rồi, xin ngài chờ một chút."
Lúc chuẩn bị trả tiền, Karen mới để ý mình cũng không mang theo tiền, quay
người vừa mới chuẩn bị kêu Alfred đến thanh toán, lại trông thấy Eisen lấy tiền
ra trả.
"Thật ngại quá, gần đây cũng không quen mang theo tiền."
"Lúc trước tôi cũng thế, trên người vẫn luôn mang theo Rael, nghe Richard nói
sau khi nhiệm vụ kết thúc thì có quy định là người mới mời khách, nhưng tôi
vẫn luôn chưa có dịp."
"Cái thói quen kia chỉ là nhằm vào Richard."
"A, thì ra là như vậy."
"Vậy thì tạm biệt, ngài Eisen."
"Gặp lại sau."
Karen cầm bốn cây kem về xe tải, đưa cho Alfred một cây, lại đưa cho tiểu thư
Pall và ngài Kevin một cây.
Ừ, Pall và Kevin tự mình ăn kem khi không có khay đựng rất bất tiện, nhưng
bọn họ có thể khống chế con rối của mình dùng tay cầm đút cho mình ăn.
Eisen không có ở đây, Alfred lấy quả trứng kia ra, đặt ở trong tay.
Karen nhìn nó một cái, phát hiện Alfred là đang thông qua một loại môi giới để
giao tiếp cùng với quả trứng này.
Đến Nhà Tang Lễ, Karen chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, đi lên phòng tắm tắm rửa
trước, lúc ra thì trông thấy Healy ôm Pall đi vào, cô cũng vừa mới giúp Pall tắm
rửa và lau khô.
Karen nằm lên giường, Pall cũng nhích lại gần, một người một mèo rất nhanh
đã nhắm mắt lại rồi bắt đầu ngủ bù.
Một lát sau, Kevin mở cửa phòng ngủ ra rồi đi vào, nó cũng tắm rửa, có điều là
Pieck giúp nó tắm.
Nó đi đến bên giường, trông thấy Karen cùng Pall đã nghỉ ngơi, bản thân cũng
tự bò vào trong ổ chó của mình, liếm môi một cái, tìm một tư thế nằm, hai mắt
nhắm nghiền.
Ở trong mơ, nó lại thấy được ánh nắng và bãi cát.
...
Nhà Guman, phòng ngủ.
Richard đang nằm ở trên giường xem sách thuật pháp, bên trong ghi chép hiệu
quả của mấy loại thuật pháp hệ Tinh Thần và kinh nghiệm xử lý tương ứng.
Đáng tiếc rằng loại hành vi chuẩn bị trước cho bài kiểm tra này ngược lại càng
mang đến cho cậu ta áp lực lớn hơn.
Bởi vì Richard rất rõ ràng trình độ của mình, bên trong đám công tử thì cậu ta
cũng không tính là xếp chót, nhưng phóng tầm mắt ra toàn bộ thần giáo, trong
độ tuổi này, cậu ta không có dính dáng gì đến cấp bậc thiên tài kia.
Vốn dĩ cậu ta chỉ là muốn tập trung tham gia lần này, dù sao thì ông nội cũng đã
nhờ ân tình của người khác để đăng ký cho cậu ta, nhưng sau khi biết được
Karen cũng sẽ tham gia tuyển chọn, người trong nhà vô tình hay cố ý, đều cũng
sẽ tạo ra áp lực cho cậu ta.
"Mình sao có thể hơn được anh ta chứ, az."
Richard thở dài, tiếp tục lật trang sách.
Lúc này, Kaixi bưng hoa quả đi đến, cười nói: "Cũng không phải bắt con phải
vượt qua cậu ấy, có một mục tiêu ở trước mặt thì mới có động lực đốc thúc bản
thân mình tiến lên."
"Mẹ, mẹ lại đứng ngoài cửa nghe lén rồi."
"Là do tự con nói lớn tiếng."
Richard tiếp nhận mâm đựng trái cây, phía trên dùng tăm ghim lên, cầm lấy một
miếng táo đưa vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: "Mẹ, lúc còn trẻ mẹ đã từng
gặp được thiên tài chưa?"
"Gặp được, cha của con đấy."
"A, trời ạ, rất khó tưởng tượng."
"Không phải nói đùa với con, cha của con lúc còn trẻ và bây giờ, hoàn toàn
không giống nhau."
"Được rồi, con biết, con tin mà." Richard cúi đầu xuống, tiếp tục xem sách.
"Con cố gắng xem đi, đợi đến sau khi ông nội con trở về, ông ấy sẽ tự dạy cho
con, Karen cũng không có đãi ngộ như vậy đâu."
"Mẹ xem, mẹ lại tới nữa rồi."
"Ừm, là mẹ nói sai, xin lỗi, con trai cố lên."
Kaixi đi xuống dưới lầu, đi vào phòng khách, nghe được tiếng bước chân ở phía
cửa, trông thấy chồng của mình.
"Trở về rồi?"
"Ừm, trở về."
Bây giờ, Kaixi đối với việc chồng mình đột nhiên biến mất, đã có chút quen
thuộc.
Dựa theo thói quen dĩ vãng, nếu như không phải là mẹ chồng của cô còn trong
căn nhà này, sau khi vết thương khỏi lại, rất có thể sẽ quay trở về thành phố
Tang Phổ rồi.
Kaixi chuẩn bị vào phòng bếp chuẩn bị một chút đồ ăn cho con trai ăn, lại bị
người đứng phía sau gọi lại.
"Chờ một chút."