Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Ventura không nhúc nhích, Ashley và Bart vốn đang lùi lại cũng đều dừng

bước chân.

Trong tiểu đội, Mas và Blanche còn đang lui lại, tiểu đội Muri thì toàn bộ thành

viên đang lùi lại.

Bọn họ biết vị giáo viên này thích trêu cợt người khác, mà bọn họ cũng tin

tưởng vào phán đoán của Trận Pháp Sư trong tiểu đội.

Lập tức, dưới chân Karen xuất hiện một vết nứt, khe hở không ngừng kéo dài,

khuếch tán đến dưới chân Ventura, Bart và Asli.

Mas hô: "Đội trưởng, lui lại, di chuyển ra khỏi đó đi!"

Karen vẫn như cũ không nhúc nhích.

Cuối cùng, nước biển, sóng lớn, cột băng, tia lửa, bướm, toàn bộ đều tiêu biến,

mọi người đi trên sườn núi đối diện khách sạn.

Dưới chân của mấy người Karen thì là mặt đặt, sau lưng Bart, thì là vách núi.

"A!!!"

Cả đám toàn bộ rơi xuống, một vài người hóa thành khói đen, một vài người

người bám trên vách đá, một số người khác thì lấy ra quyển trục bên người hoặc

là Thánh khí.

"Hây Hây!"

Lúc này, sóng âm quen thuộc lại đánh tới lần nữa, để cho những người đang hóa

thân thành khói đen trở về dạng người, để những người bám lấy vách núi thì

trượt xuống, để những người sử dụng quyển trục hay thánh khi mất đi cảm ứng.

"Phù phù! Phù phù! Phù phù! Phù phù!..."

Từng cái, tổng cộng tám người, toàn bộ rơi xuống nước.

Rơi xuống nước từ khoảng cách cao như vậy, nếu như tư thế không được điều

chỉnh tốt, tiếp nước sẽ đau vô cùng.

Karen quay đầu nhìn thoáng qua, thầm nghĩ: Vị giáo viên này, là dựa theo « bút

ký trận pháp của Hoven » mà dạy học!

Đương nhiên, cũng có thể cho rằng là, sau khi ông Hoven tiên sinh tiếp xúc với

ông ta, mới đưa ra kết luận càng thêm vững chắc, lúc đặt bút mới xuất hiện quá

trình như thế này.

Piro đi đến trước mặt Karen, ông ta cũng không cao, lúc nhìn Karen còn phải

hơi ngẩng đầu lên:

"Cậu nhìn thấy rõ được sao?"

Karen lắc đầu, nói: "Do tôi đoán."

"Đoán?" Piro tiếp tục hỏi, "Làm sao mà đoán?"

"Ta đoán sau khi ngài nói cho chúng ta biết về sự bao la của bố cục, sẽ dạy cho

chúng ta sự chân thật ở dưới chân mình."

"Cậu rất thông minh." Piro lấy ra một cái cái túi nhỏ, đưa cho Karen.

Karen đưa tay cầm lấy, sau đó trông thấy Piro lấy ra một cái cái tẩu.

Cái tẩu thuốc này, Karen nhìn rất quen mắt, bởi vì nó quả thực giống như đúc

với cái tẩu mà Lão Saman đã từng dùng.

Về kiểu dáng cấu tạo, thì mấy cái tẩu đều không khác nhau mấy, nhưng chi tiết

và đường vân ở phía trên nếu như cũng giống nhau thì không có khả năng, nhất

là cái tẩu của Lão Saman cũng không phải mua từ trong cửa hàng, mà là một

món Thánh Khí Không Gian do ông ấy tự tay chế tạo.

"Ừm, thấy nó đẹp không?"

Piro giơ lên cái tẩu, đặt ở trước mặt Karen.

Trong lòng Karen kinh ngạc, mình rõ ràng vẫn luôn che giấu cảm xúc rất tốt,

nhưng vị giáo viên trước mặt này vẫn có thể cảm giác được.

Đối mặt với loại người cấp bậc này, thật là không thể buông lỏng một giây một

khắc nào.

"Rất tinh xảo."

Karen vừa trả lời vừa mở cái túi nhỏ ra, dùng ngón tay túm một nhúm thuốc, bỏ

vào trong cái tẩu.

Cái này là ý của giáo viên, để học sinh của mình giúp mình một tay.

Piro cười nói: "Đương nhiên, là do bạn của ta tặng cho đấy."

"Là người bạn vừa thân vừa xa lạ kia của ngài sao?" Karen cố ý hỏi một câu suy

đoán sai lầm.

"Không phải, là một vị khác, ta có rất nhiều bạn bè, chỉ có điều những năm gần

đây ít đi, cũng không còn qua lại, ai, cậu có mang theo bật lửa không?"

Karen lấy bật lửa ra từ trong túi, mặc dù anh đã cai thuốc, nhưng vẫn có thói

quen bỏ theo thuốc lá và bật lửa ở trong túi.

"Xoẹt!"

Châm tẩu.

Piro hút một hơi, chỉ chỉ Karen, nói: "Cậu cũng hút một điếu, trên lớp học cho

phép hút thuốc."

"Tôi không hút thuốc lá."

"Không hút thuốc lá mà còn mang theo?"

"Trước khia tôi làm việc ở Nhà Tang Lễ, theo thói quen."

"A, rất tốt." Piro phun ra một vòng khói, "Lần sau tốt nhất mang theo diêm, biết

vì sao không?"

"Bởi vì dùng bật lửa châm thuốc, không có cảm giác nghi thức, thiếu đi một

chút linh hồn của việc hút thuốc."

Đời trước mình cũng không thích dùng bật lửa để châm thuốc.

Ánh mắt của Piro sáng lên, phát ra tiếng cười: "Haha."

Sau đó, Piro đi đến bên vách núi, nhìn xuống phía dưới, lại giơ lên cái tẩu thuốc

lên, nói: "Giáo viên ra câu hỏi cho học sinh thì cũng nên có phần thưởng, như

vậy đi, các người ai có thể đoán ra cái tẩu thuốc này là Thánh Khí có thuộc tính

gì, thì ta sẽ cho người đó một phần thưởng."

Bart mở miệng nói: "Là Thánh Khí hệ Trị Liệu."

Cậu ta cảm thấy "Lá của cây thuốc lá" là một loại vật liệu trị thương, thông qua

cái tẩu chuyển hóa để trị liệu cho cơ thể.

Ashley mở miệng nói: "Là Thánh khí hệ Tinh Thần."

Cô cảm thấy khói thuốc có hiệu quả tạo ra ảo ảnh.

Ventura mở miệng nói: "Là... Là Thánh Khí hệ Phòng Ngự."

Những món Thánh khí hệ phòng ngự khác, đều là những vật dụng bình thường

mang theo người mà không làm cho người khác nghi ngờ.

Không ai suy đoán là Thánh Khí Không Gian, bởi vì người bình thường rất khó

có thể tưởng tượng một cái tẩu nho nhỏ, có thể có gì liên quan đến Thánh Khí

hệ Không Gian.

Người bình thường khi triệu hồi vũ khí hoặc những thứ khác ở khoảng cách

gần, đều sẽ sử dụng quyển trục dùng một lần để làm trận pháp truyền dẫn, sẽ rất

ít người dùng đến vật thật, bởi vì không nhất thiết phải làm thế.

Piro nhìn về phía Karen, tất nhiên, ông ta đang chờ đợi Karen trả lời.

Karen trả lời đầy tự tin: "Là Thánh Khí hệ Cường Hóa, có thể gia tăng hiệu quả

cho trận pháp."

"Đáp án đúng!"

"..." Karen.

Piro lấy một đồng tiền xu từ trong túi ra, ném cho Karen.

"Một món đồ chơi nhỏ, có thể tăng khả năng thanh tẩy trong một khoảng thời

gian, hàng dùng một lần, sử dụng cẩn thận."

"Cảm ơn thầy."

Ba người Ashley, Bart và Ventura dùng một loại ánh mắt khâm phục nhìn

Karen, không hổ là đội trưởng nhà mình, ánh mắt rất chuẩn.

Karen chỉ có thể cười khổ ở trong lòng, rõ ràng mình cố ý lựa chọn đáp án sai

để trả lời, có điều là do vị giáo viên này chỉ muốn tìm một cái cớ để khen

thưởng mình mà thôi.

"Ai a ~ "

Piro duỗi lưng một cái, sau đó khàn khàn cuống họng, đối Karen nói: "Cậu vừa

mới nói cậu đoán ra được phương pháp giảng dạy của ta?"

"Học sinh không dám nói như thế."

"Trong lớp của ta, có thể nói tự do, tùy tiện nói, không có chuyện gì. Vậy ta hỏi

lại cậu, phép cộng và phép trừ ta nói lúc trước có ý nghĩa cụ thể là gì?"

Karen ra vẻ trầm tư, ở trong lòng đang nghĩ ra một đáp án sai theo cách hợp lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK