Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chết đi cho ta!!!"

Vẫn là tiếng gào thét the thé của người phụ nữ kia, khối băng bị phá tan, thần

bào trên người Karen cũng vì vậy mà vỡ vụn hơn phân nửa, trên da cũng xuất

hiện từng đường vân màu đỏ như máu.

"Làm sao có thể!"

Trong tưởng tượng của người phụ nữ này, cơ thể Karen cùng vỡ tan theo khối

băng rồi rơi xuống mặt đất, nhưng Karen vẫn chịu được.

"Hàn băng của ta có thể đóng băng hóa giòn cả xương cốt, làm sao có thể..."

Karen không trả lời, tiếp tục truyền thêm ngọn lửa vào trên thanh kiếm Lưu Tư,

những thứ đang ở trong cơ thể không đầu kia bây giờ càng trở nên điên cuồng

hơn, có nghĩa rằng tình huống của bọn hắn bây giờ đang càng nguy cấp hơn,

cũng càng là chứng minh việc mình làm bây giờ là có tác dụng uy hiếp đến bọn

hắn nhất.

Còn về lúc bị đóng băng khi nãy, anh cảm giác được những luồng hàn băng kia

giống như vô số con cô trùng nhỏ bé đang điên cuồng cắn xé cơ thể của mình,

nhưng mặc dù sức mạnh của Thủy tổ Ellen và Áo Giáp Hải Thần không thể

ngăn cản thành công nhưng cũng đã triệt tiêu bớt rất nhiều, lại thêm mình đã

hấp thu xương cốt của Nữ Thần Ám Nguyệt, tính bền dẻo của cơ thể đã được

tăng lên rất lớn nên mới ngăn cản được một chiêu khi nãy.

Ngay sau đó, sức mạnh của các loại thuộc tính nguyền rủa, tai ương, ăn mòn bắt

đầu điên cuồng truyền vào trong người Karen, Karen vừa cắn răng vừa tiếp tục

chống đỡ thanh kiếm Lưu Tư mà truyền ngọn lửa vào trong cơ thể không đầu.

Cuối cùng, cơ thể không đầu của tên thanh niên lưng còng kia đã phình to cực

đại, nhiều loại ánh sáng mang màu sắc khác nhau trộn lẫn bên trong, tỏa ra mùi

vị khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Nhưng vào lúc này, một tiếng vang giòn truyền đến, thanh kiếm Lưu Tư bắt đầu

xuất hiện vết rạn.

Thanh bảo kiếm của Đảo Ám Nguyệt mà Ophelia đưa cho mình không cách nào

chịu đựng nổi sự truyền dẫn dữ dội của các loại năng lượng, bắt đầu tan rã.

"Răng rắc... Răng rắc..."

Âm thanh vỡ vụn không ngừng truyền đến, một tiếng vang giòn cuối cùng

truyền ra, thanh kiếm Lưu Tư hoàn toàn tan vỡ.

Một đám mưng mủ đủ loại màu sắc kia không tiếc tất cả mà muốn bay lên trên,

muốn rời khỏi cục diện nguy hiểm lúc này.

Karen rõ ràng, đây là cơ hội duy nhất do Tafman và tiểu đội của mình không

tiếc mạng sống mà giành lấy được, một khi để nó rời đi, khi hai bên tiếp xúc

một lần nữa, cục diện sẽ không còn giống như lúc này.

Không kịp đau lòng cho thanh kiếm đã đi theo mình rất lâu này, Karen không

chút do dự mà đấm một phát về cái đám mủ này, cánh tay phải của anh gần như

không bị cản trở một chút nào mà trực tiếp xuyên thấu vào bên trong.

"Muốn chết!"

"Muốn chết!"

"Muốn chết!"

Mấy âm thanh truyền ra từ bên trong đám mủ này, đám mủ bắt đầu nhanh chóng

hướng bao trùm về phía Karen nhằm ăn mòn anh.

Karen trầm giọng nói: "Xiềng Xích Trật Tự."

"Vù!"

Trong chốc lát, từng sợi Xiềng Xích Trật Tự xuyên qua, thoát khỏi đám mủ, sau

đó những sợi xích lại lập tức chui thẳng vào trong lòng đất, khiến cho đám mủ

này bị khóa chặt ở nơi này.

Karen ngẩng cổ lên, Ngọn lửa Trật Tự và Ngọn lửa Ánh Sáng bay lên từ trên

người anh, cháy lên những sợi xích, tiếng kêu thảm thiết lại truyền đến từ trong

đám mủ một lần nữa, lần này bọn chúng chả khác gì đang bị xiên que mà nướng

trên ngọn lửa.

Bởi vì đã Trật Tự hóa, màu sắc của Ngọn lửa Ánh Sáng trên người Karen lúc

này cũng là màu đen của Trật Tự, cũng chỉ có kẻ đang "Nếm thử" nó mới có thể

cảm giác được sự khác biệt.

Từ lúc Karen bước đến đưa hải đồ thì thời gian cũng không trôi qua được bao

lâu, mà điểm mấu chốt nhất trong việc này là do nguồn năng lượng linh tính

phong phú của Karen đã phát huy ra tác dụng cực lớn vào lúc này, cũng chỉ có

anh mới có thể phóng ra hai loại Ngọn lửa này với cường độ cao như thế, hơn

nữa còn có thể tiếp tục duy trì ổn định sức mạnh của ngọn lửa, lúc này mới

khiến cho những thứ tồn tại lung tung bên trong đám mủ này bị tra tấn đau đớn

như vậy.

Đúng lúc này, Kevin vốn đang nằm gục mê man trên mặt đất mở mắt chó ra;

trước mặt của mặt quỷ Blaised ở phía trên đã xuất hiện một cây sáo dọc, cây sáo

phát ra âm thanh du dương

Sau khi nghe được âm thanh này, mắt chó của Kevin lại trừng lớn một lần nữa,

nó không cách nào quên được âm thanh này, bởi vì nó đã từng có rất nhiều đêm

lén nấp sau tảng đá ngầm, lắng nghe Mills thổi sáo trên bờ cát.

Nàng ấy thích nhạc luật, am hiểu rất nhiều loại nhạc cụ, truyền thuyết liên quan

tới nữ thần của Mills Giáo là tiếng nhạc của Nữ Thần hấp dẫn Hải Thần, Hải

Thần đưa ra yêu cầu với nàng, nàng thì lại dùng yêu cầu về sự tôn trọng của

cướp biển đối với những cô gái điếm để đáp lại.

Mills...

Ánh mắt của Kevin chìm vào trong sự ngờ nghệch, nó không tin năm xưa Thần

Trật Tự sẽ không nói với mình rằng Mills an nghỉ trong Nơi chôn cất của Thần,

đây không phải phong cách làm việc của Thần Trật Tự;

Nhưng cây sáo này, cái âm điệu này, đúng là do Mills thổi ra, đây không thể nào

là giả.

“Ha ha, Ranedal, ngươi nghe thử một chút xem, âm thanh này có quên thuộc

với ngươi không nào?”

Nụ cười trên mặt quỷ lại trở nên vô cùng đắc ý và méo mó, dưới sự dẫn dắt của

tiếng sáo, Ác Khuyển Ba Đầu vốn đang bị điều khiển cũng nhận được "Mệnh

lệnh", cái đầu ở giữa nhìn về hướng này, hé miệng, trong chốc lát, một cột dung

nham kinh khủng phun ra về hướng này, nó hòa tan tất cả mọi thứ tiếp xúc trên

đường đi, chỉ có điều bởi vì khoảng cách hơi xa, cho nên cột dung nham còn

cần một chút thời gian để quét đến nơi này, đủ thời gian để cho đám người ở

đây tránh đi, nhưng với điều kiện tiên quyết là, lập tức kết thúc quá trình giằng

co đang xảy ra.

Hoặc là kết thúc tất cả sự dây dưa, hoặc là... Cùng nhau chết.

Để ta xem các ngươi sẽ lựa chọn như thế nào!

Mặt quỷ Blaised rất hài lòng về phương thức phá vỡ cục diện của mình, rất đắc

ý mà cúi đầu nhìn xuống phía dưới lần nữa.

Mà lúc này,

Karen cũng đúng lúc ngẩng đầu, nhìn lên trên.

Lần này,

Không có Kevin ngăn cản, không có Alfred dời đi, ánh mắt của Blaised và

Karen cuối cùng hoàn toàn tiếp xúc.

Trong khoảnh khắc,

Con mắt của Mặt quỷ trợn to, nụ cười đắc ý lúc đầu chuyển thành sự kinh hãi.

Đó là cơn ác mộng nằm sâu trong chiếc hộp ký ức tra tấn biết bao nhiêu đời

"Blaised" nhưng không thể nào xóa nhòa, Thủy tổ của Dị Ma Mê Hoặc giỏi về

điều khiển tâm trí lại từ đầu đến cuối không cách nào giải quyết được dấu ấn

này trong tâm trí của mình, bởi vì chỉ với một cái liếc mắt, đã có thể đánh tan

mọi sự kiêu ngạo của hắn, để hắn ghi khắc "Đời đời kiếp kiếp".

Blaised phát ra âm thanh kinh hãi:

"Trật Tự..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK