Loại cảm giác đói bụng này, hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn về mặt sinh lý, đó
là loại cảm giác trống rỗng đến cực hạn khiến người ta khó chịu, mà lại ngươi
cũng rất rõ rằng việc ăn uống bình thường đã không cách nào bổ sung và xoa
dịu được nó.
Đây giống như là một cơn nghiện, một cơn nghiện lúc bắt đầu nhiễm phải nó thì
ngươi cũng đã biết không có khả năng cai.
Ngươi cực kỳ khát, mà trước mặt chỉ toàn là nước muối.
Dù vậy thì cảm giác này sau khi xuất hiện lại và duy trì một khoảng thời gian
rất lâu, sẽ từ từ rút đi, không, là ẩn núp, chờ đợi một cơ hội để bộc phát dữ dội
hơn vào lần sau.
Trong đầu của Karen, chợt nhớ tới một câu mà ông nội Dis đã từng nói:
"Thần Trật Tự, hắn ta đói bụng."
"Đội trưởng tỉnh, đội trưởng tỉnh rồi!"
Tiếng kêu to của Ashley để cho Karen hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mở mắt ra, trông thấy thần bào trên người mình đã sớm bị cởi ra, chỉ còn lại
một bộ quần áo đơn giản nhất ở trong, mà trong tay của Ashley và Blanche thì
đang cầm khăn mặt, bọn họ vừa mới lau người giúp cho mình.
Bên trong cái chậu gốm bên cạnh, tất cả đều máu, chắc hẳn là máu tươi chảy ra
từ trên người của mình, từ trong tai mắt mũi miệng, từ mỗi một lỗ chân lông
trên cơ thể mình.
Trong trạng thái ý thức lúc trước, Karen cảm giác được không chỉ có ý thức của
mình bị ảnh hưởng mà còn có cơ thể của mình, tình huống bây giờ xem ra thật
sự đúng là như vậy.
Đối với sự chăm sóc này của họ, Karen cũng không cảm thấy có gì cần phải sợ
bị hiểu lầm, trên mặt của bọn họ cũng không có vẻ gì thẹn thùng.
Dù sao thì trước đây Fanny cũng đã nói, trong lúc thi hành nhiệm vụ, còn có
người nào rảnh rỗi để suy nghĩ để ý đến việc này?
"Đội trưởng, ngài đã hôn mê một ngày một đêm."
Hôn mê một ngày?
Karen mở miệng nói chuyện, âm thanh rất là khàn khàn:
"Có chuyện gì xảy ra không. "
"Một ngày trước Đầm Nước Tưởng Niệm bỗng nhiên rung động, giải phóng ra
rất nhiều luồng sóng xung linh hồn, có mấy luồng hướng về phía trại của chúng
ta, nhưng cuối cùng đều bị đội trưởng ngài dẫn đi.
Ở trong Đầm Nước Tưởng Niệm, không ít người đều đã điên rồi, bắt đầu tự giết
lẫn nhau, đến bây giờ mới bình tĩnh trở lại."
Sóng xung linh hồn?
Lúc này, mấy người Muri cũng đi vào trong lều vải.
"Karen, anh đã tỉnh, không có việc gì chứ?"
Karen lắc đầu, nói: "Không có vấn đề gì lớn."
Lập tức, Karen hít sâu một hơi, hỏi: "Ashley, khế ước linh hồn của ba người các
cô...
"Chúng tôi đã tìm được đối tượng để ký kết khế ước." Asli nói, "Ngay hôm qua,
lúc đội trưởng ngài hôn mê."
Vậy thì mọi việc cũng không thành vấn đề.
"Bây giờ lập tức di chuyển di, lấy tốc độ nhanh nhất, di chuyển về hướng của
thôn Tajima!"
Không thể tiếp tục ở lại gần Đầm Nước Tưởng Niệm, thậm chí không thể tiếp
tục ở lại thế giới trong Cổng, bởi vì Bích Thần Rylisa thật sự sắp thức tỉnh.
Lynda chỉ là mượn dùng một chút sức mạnh nhỏ khi Thần đang ngủ say mà đã
có thể tạo nên cảnh tượng kinh khủng đến như vậy, rất khó tưởng tượng, khi
Thần hoàn toàn thức tỉnh, thế giới trong Cổng sẽ trở thành bộ dạng gì.
“Vâng, đội trưởng."
Muri cũng gật đầu nói: "Tốt, lập tức di chuyển di."
Cơ thể Karen bây giờ vẫn còn rất yếu ớt, nhưng loại suy yếu này cũng không
phải là do bị thương mà có, càng giống như khi người bình thường vốn ít khi
tập luyện bỗng nhiên tập luyện với cường độ quá cao dẫn đến cơ thể không bắt
kịp với cường độ, không cần trị liệu, không cần nghỉ ngơi, chỉ cần nghỉ ngơi
một thời gian là có thể khôi phục.
Ngày đầu khởi hành, toàn bộ hành trình Karen đều được Ventura cõng, cậu ta
thậm chí không nguyện ý đổi ca cùng với Bart. Sức lực của cậu ta rất lớn, cõng
đội trưởng của mình mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Đợi đến khi ngày đầu tiên kết thúc, Karen đã cảm giác được năng lượng linh
tính trong cơ thể của mình giống như một hồ nước khô cạn được một con suối
ào ạt đổ nước vào.
Ngày thứ hai khởi hành vẫn là do Ventura cõng Karen như cũ, chờ đến lúc nghỉ
ngơi, Karen cảm giác được năng lượng linh tính trong cơ thế đã khôi phục gần
một nửa, nhưng cảm giác cơ thể vô lực vẫn còn tồn tại như cũ, không làm gì
được, lúc ăn cháo, còn cần Ashley đút cho mình.
Lúc nghỉ ngơi sau khi kết thúc hành trình ngày thứ ba, Karen đã có thể tự mình
bưng bát lên mà ăn, năng lượng linh tính trong cơ thể đã khôi phục gần tám
phần, các phương diện của cơ thể, đã khôi phục bằng trình độ của "Karen" lúc
trước.
Thật ra cũng đã đủ rồi.
Cho tới nay, thể chất cơ thể của anh cũng không tính là ưu thế, chỉ vì thông qua
sự tích lũy dồi dào của năng lượng linh tính cho nên anh mới có thể không chút
kiêng kỵ mà sử dụng thuật pháp để cường hóa cơ thế, thậm chí phát triển thành
việc cận chiến là điểm mạnh trong phong cách chiến đấu mặc dù Karen không
có thể chất đủ mạnh.
Karen uống một hớp nước, nước này được lấy đến từ trong Đầm Nước Tưởng
Niệm, dù đã được chứa trong túi nước hơn ba ngày nhưng vẫn tươi mát như cũ.
Đương nhiên, cũng không phải nước trong đầm có cái gì công hiệu đặc thù gì,
càng không phải là vị của nó ngon đến mức nào, mà là do phần lớn nước trong
thế giới này cho dù có trải qua quá trình xử lý, lúc uống vào vẫn có một loại
mùi vị khác thường, cho nên lúc này khi uống được loại nước bình thường sẽ
cảm thấy dễ uống hơn rất nhiều.
"Đội trưởng, cơ thể của ngài khôi phục thế nào rồi?" Bart quan tâm hỏi thăm.
"Đã không sao, ngày mai ta có thể tự mình đi đường."
"Không, vẫn để tôi cõng ngài." Ventura kiên định nói.
Bart cũng gật đầu phụ họa.
Bởi vì lúc trước đội trưởng tự mình thử nhiều loại đồ ăn, cho nên bọn họ vẫn
cho rằng tình trạng cơ thể của Karen lúc này vẫn rất tệ.
Karen lấy bản đồ ra, nhìn vị trí hiện tại của cả đoàn người một chút, bởi vì đang
quay thẳng về hướng của thôn Tajima,
Cho nên vị trí của đoàn người lúc này rất gần với Thung Lũng Rực Cháy.
Mặc dù bây giờ Karen biết cơ thể của mình đã không còn quan hệ gì với
Ranedal nữa rồi, nhưng vì lý do an toàn, anh vẫn phải thay đổi hành trình của cả
đội để đi vòng qua Thung Lũng Rực Cháy, cố hết sức để không tiếp cận nó.
Thật ra trong tính cách của Karen vẫn rất cẩn thận, nếu như không phải ở trong
giấc mộng mình không kịp phản ứng, chờ đến khi Ngai Vàng Trật Tự xuất hiện
ở trước mặt thì Karen cũng sẽ hoài nghi rằng mình có đủ dũng cảm để xông lên
phía trên được ăn cả ngã về không hay không