Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Karen không chút biến sắc mà gấp gọn giấy vẽ lại, bỏ vào túi, sau đó

hỏi Bede:

“Không phải Bích Thần Giáo am hiểu việc tiên đoán sao, theo lý thuyết thì phải

nên đứng cách xa khu vực sẽ phát sinh nguy hiểm một chút thì mới đúng.”

Bede có chút thẹn thùng nói: “Vậy thì không phải là không có gì khác biệt gì

với đám thầy bói đi lừa đảo người khác rồi sao?”

Trong các Thần Giáo gần như đều có bộ môn bói toán, sức ảnh hưởng trong thế

tục cũng cực kỳ lớn, nhiều khi, Bích Thần Giáo cũng sẽ bị quy nạp chung vào

trong, nhưng chính bọn hắn sẽ không thừa nhận.

Lại liên tưởng đến xưa kia khi Bích Thần Rylisa nhất định phải đi vẽ ra kết cục

của Thần Trật Tự khi hắn đang trong lúc cường thịnh nhất, chỉ có thể nói rằng

loại hành vi “chạy trước đường đạn” này của cha vợ tương lai của mình và

Piaget là được chân truyền từ Bích Thần.

“Thật ra…ta có một sự phát hiện.” Bede có chút do dự, nhưng vẫn quyết định

nói ra, “Năng lực vẽ tranh đặc biệt của Piaget hình như lần nào cũng có liên

quan đến cậu.”

“Có thể là bởi vì là bạn bè nên Piaget tương đối quan tâm ta.”

“A, thì ra là như vậy.” Bede dùng sức gật đầu, có vẻ như thật sự bị lý do này

thuyết phục hoàn toàn.

“Ngài tính khi nào sẽ trở về?”

“Tạm thời cũng không có ý định trở về, còn có rất nhiều phong cảnh mà chúng

ta muốn đi xem, thu thập thêm nhiều loại phong cách.”

“Như vậy, tiếp theo muốn đi đâu?”

“Piaget nói cậu ta muốn về thăm nhà một chút.”

“Về Wien?”

“Không, là về Ruilan, dạo gần đây cảm xúc của cậu ta không được tốt cho lắm,

luôn luôn thấy đau đầu, ta nghĩ sau khi về đến quê nhà thì có lẽ có thể hóa giải

một chút nỗi đau khổ của cậu ta.”

“Ta đề nghị tạm thời không nên trở về.”

“Ta biết nơi này rất đặc thù…nhưng chúng ta không phải thần quan Trật Tự,

không vi phạm vào cấm kỵ.”

“Không được trở về.”

“Được rồi, không quay về!”

“Đúng rồi, về sau khi đi đến đâu thì nhớ thông báo cho Đòn Roi Kỷ Luật hoặc

là Sở thẩm phán của nơi đó, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì cũng dễ giúp đỡ

nhau.”

“Được rồi, ta đã biết, ta hiểu rồi.”

Lúc này, một con quạ đen bay đến, Karen đứng người lên, bắt lấy quạ đen, nói:

“Trước hết mời Mục sư kiểm tra cơ thể cho hai người, sau đó ta sẽ sắp xếp

người đưa cả hai người rời đi nơi này.”

Nói xong, Karen đi ra khỏi lều vải.

Bede thì đi đến bên cạnh Piaget, ngồi xổm xuống, đưa tay vén góc chăn lại

giúp, sau đó sờ lên cái trán Piaget, hơi sốt nhẹ.

Piaget từ từ mở mắt ra:

“Đầu ta đau quá, ngài Bede.”

“Vừa nãy cậu đang giả vờ ngủ à?”

“Không có, vừa nãy đang gặp ác mộng, ta lại tiến vào cái Thần Điện kia, trông

thấy bức tranh kia, nhưng bỗng nhiên một ngọn núi rơi xuống, đè lên ta, đè thật

lâu, ta như nghe được có ai nói chuyện với ngài, muốn tỉnh lại nhưng không

tỉnh được.”

“Karen mới vừa đến.”

“Thật sao, cậu ta ở đâu?” Piaget ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đổ tràn

trề.

“Karen có việc, vừa đi rồi.”

“Sao ngài không để cậu ta chờ thêm chút nữa, để cho ta gặp cậu ta một lần.”

Bede trừng mắt nhìn, nói: “Ta cảm thấy nếu Karen không đi thì cậu cũng chẳng

tỉnh dậy được đâu.”

“Có ý gì?”

“Không có ý gì, ta nói này, cậu cảm thấy ta có thể ra lệnh cho Karen sao?”

“Ngài là cha vợ của cậu ta mà.”

“Một người cha vợ bị con rể nhặt ra từ đống gạch ngói vụn trên chiến trường

còn không bằng bị con rể bắt gặp khi đến cửa hàng điểm tâm đâu.”

Piaget cúi đầu xuống, nhìn nhìn vào tay mình: “Bức tranh kia…”

“Yên tâm, Karen cầm đi rồi.”

“A, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, còn thuốc lá không?”

“Không có, nhưng mà chờ một lúc nữa sẽ có mục sư đến kiểm tra cơ thể cho

chúng ta, ta biết những loại dược phẩm hệ linh hồn trong quân đội là đồng tiền

mạnh, ta có thể lấy giúp cho cậu một chút.

Sau đó, ta sẽ dẫn cậu đi đến một nơi phong cảnh tốt một chút, tĩnh dưỡng cơ thể

một khoảng thời gian, cậu thấy được không?”

“Ta muốn về Ruilan, về thành phố La Giai.”

“Thật xin lỗi, Karen cấm chúng ta làm vậy.”

“Ngài Bede, ngài nghe lời như vậy sao?”

“Làm một người cha thì ta đã là một cản trở rất lớn cho hôn nhân của con gái

mình rồi.”

“Vậy ta không tin giáo nữa.”

“Được rồi, ta là một người cha xấu, ích kỷ không chịu trách nhiệm.”

...

Đại tế tự muốn cử hành một hội nghị ở Vườn Sinh Mệnh, trước mắt đang trong

giai đoạn chuẩn bị, Karen cũng ở lại đây.

Nhưng mà sự vụ cụ thể cũng không cần Karen phụ trách, bây giờ anh giống như

quan hầu cho Đại tế tự, mặc dù trong mắt người ngoài thì đây là một nhân vật

khiến người ta rất hâm mộ, nhưng Karen lại không quá hứng thú.

Ngoại trừ lúc sớm tối đi đến trụ sở tạm thời của Đại tế tự thông báo một chút

tình hình công tác ra, những lúc còn lại thì anh đều cố ý đợi ở bên ngoài, dù sao

Đại tế tự có thể “Tự phục vụ bản thân”.

Connor hóa thành Cốt Long, chở Karen bay đến một vùng phế tích gần đó, nơi

này từng là một trang viên rất nổi tiếng, địa vị của gia tộc này ở trong Sinh

Mệnh Thần Giáo vẫn luôn không thấp. Ở cổng lớn của vùng phế tích, một

người đầu trọc đang quỳ ở nơi đó.

“Hắn đang làm gì vậy?” Connor tò mò hỏi.

Karen đáp: “Đang nhớ lại tuổi thơ.”

“Sau này ta cũng sẽ như thế này sao?”

“Hồi ức thời gian hạnh phúc của tuổi thơ khi làm bài tập à?”

“Ồ, vậy sẽ gặp ác mộng mất!”

Karen nhảy từ trên người Connor xuống, từ từ đáp xuống đất, đứng bên cạnh

Darien thì còn có Alfred.

“Thiếu gia, Richard cũng tới, dựa theo lời đề nghị của Neo, nơi này có thể có cơ

hội tìm được đồ tốt để trùng Ánh Sáng tiến hoá, bây giờ Philomena đang cùng

Richard tìm kiếm.”

Mặc dù nơi này bị phá hủy bởi chiến tranh, nhưng cũng có không ít thứ bị thất

lạc, cho dù sau mấy nghìn năm thì nơi này vẫn sẽ là một thánh địa mà các nhà

thám hiểm rất nóng lòng muốn đến, mong ước nhặt được truyền thừa Sinh

Mệnh gì đó ở chỗ này, từ đây đi đến con đường của kẻ mạnh, viết nên câu

chuyện truyền thuyết của chính mình.

Dali Wenluo chậm rãi đứng người lên, dùng ống tay áo lau nước mắt.

Connor an ủi: “Đừng khóc, đừng đau buồn quá, mọi việc đều đã qua rồi, bây

giờ ngươi cũng không cần phải làm bài tập nữa.”

Dali Wenluo lắc đầu: “Không, ta không phải đang đau buồn, đây là nước mắt

vui vẻ.”

Connor: “...”

“Thiếu gia, ta rất cảm kích ngài, không có ngài, gia tộc của ta tuyệt đối sẽ

không có ngày hôm nay!”

Karen vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi: “Không có việc gì, gia tộc của ngươi có thể

có ngày hôm nay, tất cả đều bởi vì ngươi.”

“Thiếu gia, ta muốn gọi người trong nhà ra để cùng đoàn tụ một chút, ta thật sự

quá nhớ bọn họ.”

“Đi thôi, nhớ thay ta chuyển lời hỏi thăm.”

Alfred mỉm cười đứng ở một bên, thầm nghĩ: Không hổ là thiếu gia, trong tình

huống không hài hoà đến như thế nào đều có thể giữ được vẻ đúng mực.

Karen thì nói với Alfred: “Đưa tin cho Wilker, để hắn lấy danh nghĩa của ta,

mang theo Kevin lại đi đến cứ điểm Ogurev một chuyến, ta cần báo cáo quan

sát mới nhất.”

“Vâng, thiếu gia.” Alfred cười hỏi, “Ngài là muốn xác định rằng trong thời gian

ngắn thì bọn hắn sẽ không trở về được sao?”

“Thật ra trái lại thì rất có thể cuộc chiến tranh này cũng không thể giúp chúng ta

đạt được kết quả mong muốn kia, ngược lại để cho kết cuộc tồi tệ nhất…xảy ra

sớm hơn.”

“Việc này…”

“Nhớ kỹ căn dặn hắn nhanh một chút.”

“Ta đã hiểu, thiếu gia.”

Ở trung tâm của phế tích trang viên, Darien cắm mầm cây của mình xuống, sau

đó bắt đầu ngâm xướng.

Chỉ sau chốc lát, sợi rễ của cây giống bắt đầu lan tràn, giống như là một tấm

mạng nhện, không ngừng kiểm tra nơi này.

Đứng trước cuộc chiến như thế này thì trang viên của một gia tộc là vô cùng

yếu ớt, bất kể là thuật pháp tầm xa, Cự Long phun một hơi hoặc là Pháo Ma

Tinh bắn đến đều đủ để san bằng nơi này thành bình địa trong nháy mắt.

Rất nhanh thì từng chiếc dây leo nhỏ bé xốc đống gạch ngói vụn lên, kéo từng

thi thể tàn tạ ra từ trong đống phế tích.

Cái mầm cây mà hắn cắm ở trung tâm như được tẩm bổ đặc thù, nhanh chóng

trưởng thành một cây đại thụ, mà từng bộ thi thể kia thì tất cả đều treo ở trên

ngọn cây, giống như là trái cây kết quả.

Darien đứng dưới tàng cây, tham lam nhìn lên phía trên, trong mắt tràn đầy

niềm vui thu hoạch, càng có sự ấm áp khi người một nhà đoàn tụ.

Mặt khác, trong cái tiến trình này, bốn phía càng không ngừng có năng lượng

Sinh Mệnh hội tụ về hướng cái cây này, trở thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho

nó.

Bởi vì Vườn Sinh Mệnh bị phá huỷ, Cây Sinh Mệnh bị đào móc, dẫn đến trong

khu vực này có một lượng lớn năng lượng Sinh Mệnh không được thu lại và xử

lý, mà thần quan Sinh Mệnh ở các Thánh địa khác cũng không có cơ hội để tiến

vào đây, cho nên, tất cả đều làm lợi cho Darien

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK