Luân Hồi cũng không có sự phân chia giữa "Ban ngày và đêm tối", nhưng đợi
đến sau khi đến lúc "Ban đêm", Karen vẫn sắp xếp xong ca trực luân phiên, để
mọi người tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Ca trực đầu tiên là bắt đầu từ vị đội trưởng Karen, một mình anh ngồi trên một
tảng đá, thanh kiếm Lưu Tư được dựng đứng ở bên người.
Đáng tiếc, nếu như ngài Bede và Piaget cũng có mặt ở đây thì chắc chắn bọn họ
sẽ cảm thấy hứng thú với khung cảnh nơi này từ đó kích thích tinh thần sáng
tác.
Mà ở trong mắt mình, vượt qua sự bỡ ngỡ của giai đoạn đầu vì những điều mới
lạ, sau đó thế giới này đối với mình, đã bắt đầu có khuynh hướng chuyển biến
sang sự nhàm chán và buồn tẻ.
Việc này cũng giống như là khẩu vị của một người vậy, nhìn có vẻ như món ăn
nào cũng muốn thử, nhưng khẩu vị bản thân cũng đã cố định từ lâu, vốn cũng
không có cách nào để sửa đổi.
Có lẽ, sâu trong xương tủy của mình thiếu đi sự lãng mạn có thể thường thấy từ
trên người những nhà nghệ thuật kia.
Cầm lấy một cây măng, cắn một cái, hương vị ngọt ngào mọng nước chảy xuôi
trong miệng, một chút đường quả thật có thể làm cho tinh thần người ta vui vẻ
hơn.
Karen dựa người về phía sau một chút, nghiêng đầu nhìn về phía ngôi làng phía
dưới, ngôi làng đã chìm vào trong tĩnh lặng, phía bên ngoài cũng là một vùng
tĩnh mịch.
Đúng lúc này, một luồng khí tức đặc biệt bị Karen bắt gặp được, khí tức kia đến
từ phía dưới lòng đất, mà lại đang nhanh chóng tiến đến gần chỗ mình!
Cơ thể Karen không hề động đậy, thậm chí ngay cả tần suất hô hấp cũng không
hề thay đổi, chỉ là yên lặng đặt ngón tay của mình lên trên chuôi kiếm.
Có một điều phải tự nhủ rằng, cuối cùng mình cũng không cần phải bó tay bó
chân như trong lúc tuyển chọn hoặc huấn luyện ở căn cứ, Cổng vừa đóng lại,
lúc này mình tuyệt đối tự do ở thế giới trong Cổng này.
Luồng khí tức kia đi đến phạm vi năm mươi mét trước mặt mình.
Trong lòng Karen đang tính toán tỉ lệ thành công của mình khi ra tay, nếu đối
phương đã dùng phương thức lén lút để tiếp cận, chắc chắn cũng không có khả
năng mình đánh không lại, quan trọng nhất đó là phải bắt được đối phương.
Khoảng cách năm mươi mét, vẫn chưa đủ.
Bốn mươi mét
Ba mươi mét
Hai mươi lăm mét
Tốt, không thể quá tham lam.
Karen hành động.
Trật Tự vận chuyển bên mắt trái, Áo Giáp Hải Thần màu đen xuất hiện ở trên
người, Lưỡi Đao Ám Nguyệt tăng sức mạnh, cả người Karen cùng với kiếm lao
về hướng kia.
"Ông!
Thanh kiếm Lưu Tư đâm xuống mặt đất, hai con ngươi trong nháy rực đỏ lên,
Con Mắt Ám Nguyệt tăng cường sức mạnh của Lưỡi Đao Ám Nguyệt lên thêm
một bậc, lấy Karen làm tâm điểm, tạo thành một bán kính tròn mười mét xung
quanh, từng luồng ánh sáng đỏ chói mắt bắn ra từ dưới chân, mặt đất cũng theo
đó mà sụp đổ.
Cả người Karen di chuyển, tay phải vẫn cầm kiếm như cũ, tay trái liên tục vung
vẩy.
Tám tấm chắn bảo vệ nhanh xuất hiện phong tỏa bốn phía, ba Lồng Giam Trật
Tự cắm xuống đất giống như lưới đánh cá được thả xuống sông.
Rốt cục,
Khi một Lồng Giam Trật Tự trồi lên, bên trong giam cầm một thiếu nữ, trên
trán cô ta có một chiếc sừng, một tay nắm chặt môt thanh dao găm, trong tay kia
nắm vuốt một túi độc màu đen, khí độc đang vờn quanh chiếc túi.
Mặt khác, trên người cô có rất nhiều vết thương và những nơi da thịt bị xuyên
thủng, lúc này đã chìm vào trong trạng thái hôn mê.
Karen bên này ra tay tất nhiên cũng đã đánh thức các đội viên đang ngủ, mọi
người lập tức cầm vũ khí lên tụ hợp lại.
"Ashley giam giữ cô ta lại; Blanche, trị liệu cho cô ta rồi thẩm vấn!
Bart, Mas, hộ tống bọn họ trở về trong đồng cỏ, Mas bố trí trận pháp phòng
ngự!
Ventura cùng ta tiến về phía trước."
"Vâng, đội trưởng!"
"Vâng, đội trưởng!”
Mặc dù còn chưa kịp thẩm vấn cô gái này, nhưng sự xuất hiện và hành vi của cô
ta rất khó để người khác không nghi ngờ cô ta là một thám tử, cho nên giai đoạn
lúc này để cho cả tiểu đội rời đi là một chuyện cần thiết.
Đồng thời, vì mở rộng tầm nhìn phía trước, Karen lựa chọn cùng với Ventura
tiến về phía trước thêm một khoảng.
Neo từng dạy cho anh, trong bất cứ tình huống nào, nắm bắt tình huống xung
quanh là sự phụ trách lớn nhất đối với an toàn của tiểu đội mình.
Cơ thể Ventura nhanh chóng hóa to, chạy ở phía trước, sợ bị bỏ lại sau lưng của
đội trưởng.
Karen thì duy trì tốc độ, đi theo sau lưng Ventura, đồng thời khối Rubic Thuật
Khóa trong ống tay áo bên trái của Karen nhanh chóng vận chuyển, đang tính
toán hoàn cảnh bốn phía xung quanh, bởi vì anh ý thức được một chi tiết mà lúc
đó mình đã bỏ sót, đó chính là sinh vật của thế giới này đều là ở thể linh hồn,
thủ đoạn và phương pháp ẩn nấp của chúng khác biệt rất nhiều so với thế giới
bên ngoài.
Rất nhanh, Karen phát hiện một nơi không thích hợp, ở nơi đó bóng của thảm
thực vật được ánh trăng xám chiếu xuống không phù hợp.
"Ventura, cậu lao về hướng ba giờ!"
"Vâng, đội trưởng!"
Ventura phát ra một tiếng gầm nhẹ, liều mạng chạy về hướng kia, cơ thể to lớn
được tinh thể hóa như một chiếc xe tăng đang vút đến.
Đợi đến khi Ventura va vào vị trí kia, giống như là có một chiếc gương bị vỡ,
ngay sau đó hai sợi dây leo màu đen duỗi ra, trực tiếp chói trặt lại bắp chân của
Ventura.
"Ngọn Lửa Trật Tự!"
Ventura cũng không bị thứ này làm cho trượt chân, chính cậu ta sử dụng Ngọn
Lửa Trật Tử để tự đốt lên trên người mình, trong nháy mắt đã đốt cháy đen hai
sợi dây leo màu đen kia, sau đó tại để ý đến hướng mà đội mình tiến đến từ phía
sau, dùng cả cơ thể to lớn của mình tiếp tục lao đến, ngăn cản sự uy hiếp bên
này.