bỗng dưng xuất hiện trong sử thi thần thoại, còn việc cẩn tuân theo sự dạy bảo
của Thần linh nhân từ mà bắt đầu chế tạo một chiếc thuyền càng giống như một
trò đùa buồn cười của trẻ con.
Bây giờ Karen đối mặt với đại hồng thuỷ quét đến nhưng lại không làm thuyền
ngay lập tức.
Bởi vì nhìn lại sau lưng, từ đời thứ nhất đến bây giờ, tiền nhân sớm đã bố trí
xong mọi thứ cho ngày hôm nay.
Bọn hắn không chỉ sáng lập ra khởi đầu của kỷ nguyên, chuẩn bị cho công việc
kết thúc và còn đồng thời cố hết khả năng giao lại kỷ nguyên cho hậu nhân.
Không được làm nhân vật chính trong sử thi anh hùng bi tráng có thể sẽ là một
sự tiếc nuối, nhưng nếu thật sự được làm thì sẽ càng nhiều tiếc nuối hơn. Nhà tù
đang sụp đổ, cái chết đã càng lúc càng cận kề, nhưng điều này cũng không ngăn
cản được một cuộc chém giết vật lộn theo cách nguyên thuỷ sẽ diễn ra ở bên
ngoài trước ngọn lửa cháy ngập trời. A không, lúc trước là không có, bọn hắn
vốn sẽ giống như Ogurev, dùng phương thức thẳng thắn nhất để tìm kiếm sự kết
thúc, hiện tại, ít nhất thì Sigurman còn muốn biểu diễn.
Hắn khát vọng thể hiện chính mình trước mặt của Tân Thần.
Không liên quan đến lợi ích, nhưng liên quan đến vinh quang, vinh quang của
Kỵ Sĩ!
Thương Cực Địa đâm xuống dưới, Thần Lôi Đình triệu hồi ra một tấm khiên to,
chặn lại đòn này, lập tức sau đó hai vị Thần bắt đầu chiến đấu.
Karen vốn muốn cố gắng đi tìm hiểu mỗi một chiêu thức, nhưng rất nhanh thì
anh đã phát hiện vấn đề, xem như với thiên phú học tập của mình thì cũng
không thể nào vừa nhìn vừa thấu hiểu được.
Cho dù là đối mặt Ranedal, Karen cũng không như thế này, chỉ có thể nói rằng
cấp độ của Chủ Thần quả thật vượt xa khỏi Thần linh bình thường rất nhiều, cả
hai vốn cũng không phải ở cùng một tiêu chuẩn.
Bởi vậy, Karen chỉ có thể tập trung ghi chép và cảm nhận, muốn thật sự thấu
hiểu thì chỉ có thể chờ đợi sau này từ từ nghiền ngẫm lại ở trong đầu.
Ở trong tầm mắt, các loại sức mạnh với ánh sáng khác nhau đang thay đổi với
tần số rung vô cùng kinh khủng.
Chỉ trong chớp mắt thì băng giá vô tận và sấm sét diệt thế đã giao nhau hàng
nghìn lần.
Nói cách khác, nếu có sinh linh ở trong khu vực giao chiến thì đã bị huỷ diệt
hàng nghìn lần.
Nhưng mà mặc dù Thần thể của Thần Lôi Đình đã rất suy yếu, nhưng vốn liếng
của một Chủ Thần vẫn còn, hắn đỡ được tất cả thế công của Sigurman mà cũng
không bị đánh bại.
Cùng lúc đó, trong ánh mắt của Thần Lôi Đình toát ra hào quang của hi vọng.
Bởi vì nếu như Sigurman lựa chọn phương thức cùng nhau đốt cháy bởi Thần
hoả, như vậy thì hắn chỉ có thể cầu nguyện những gì mà mình ăn vào bổ sung
trước đó có thể tăng thêm cho mình một chút cơ hội sống sót, nhưng nếu như
Sigurman lựa chọn chiến đấu, như vậy, mình chỉ cần đánh bại đối phương thì sẽ
có cơ hội phá được cái cách cục cùng nhau bị đốt cháy này.
Milogar và Leftina ở bên cạnh đều không hiểu, bọn hắn không biết vì sao
Sigurman lại làm như vậy vào lúc này.
Phải biết, bọn hắn đã chào tạm biệt với Tiranus xong, cũng thúc đẩy ba vị Chủ
Thần kia cắn nuốt hết nội lực của ba Thần Giáo, bọn hắn vốn nên dứt khoát rời
đi, không nên có thời gian thừa thãi để làm gì thêm.
Milogar: “Sigurman, có thể thu tay lại rồi.”
So với lời nhắc nhở của Kỵ Sĩ Bất Tử, lời nói của Leftina càng thêm sắc nhọn:
“Sigurman, ngươi đang không cam lòng sao?
Lời nhắc nhở này chẳng khác gì là đang hoài nghi lòng trung thành của
Sigurman đối với chủ.
Sigurman phát ra một tiếng rít lên, giọng nói của hắn hoà vào gió tuyết đang rít
gào.
“Ta đang thực tiễn lòng thành kính đối với Thần.”
Trật Tự Thần Giáo không có Thần chi nhánh, “Thần” là đặc biệt và duy nhất.
Sau khi vượt qua giai đoạn phòng ngự ban đầu, Thần Lôi Đình bắt đầu đánh trả,
có lượng lớn sấm sét được trút xuống từ hai con ngươi, hai lỗ tai và trong miệng
của hắn hòng thay đổi hoàn cảnh của cao nguyên băng. Đây là cuộc quyết đấu,
đồng thời hắn cũng cố thoát khỏi ràng buộc, chỉ cần cơ hội này tiếp tục thì hắn
sẽ có thời cơ để giải phóng khỏi sự trói buộc của cao nguyên băng.
“Ha ha.”
Sigurman cắm Thương Cực Địa xuống mặt đất, trầm giọng nói: “Panrol, trở
về!”
Áo giáp màu xanh lam trên người lại hóa thành Phượng Hoàng Băng một lần
nữa, Phượng Hoàng Băng chui vào lại cao nguyên băng dọc theo trường
thương, phong ấn lại được bổ sung.
Sigurman đã không còn áo giáp trên người thoải mái rút trường thương ra, tóc
dài màu xanh lam bồng bềnh, phối hợp với bối cảnh băng tuyết và màn trời
trầm mặc, bầu không khí này có thể xem là tuyệt mĩ.
“Đây thật sự là tranh tường được vẽ ra trong hiện thực.”
Alfred phát ra lời ca ngợi từ đáy lòng.
Đã thấy qua rất nhiều tranh vẽ tường của Thần Giáo, nhưng lại có bao nhiêu
người có thể có cơ hội để nhìn thấy “Tranh vẽ trên tường” hàng thật giá thật?
Hoặc là nói, những người nhìn thấy thì có bao nhiêu trong số đó có thể còn sống
để thuật lại?
Dikno hỏi: “Bây giờ ngươi không vẽ nữa à?”
“Không, không kịp, ta cần phải đi thưởng thức, ta muốn ghi lại cảm giác này,
sau đó mới có thể thể hiện nó ra trên tranh vẽ tường một cách sinh động. Người
mạnh nhất trong 12 Kỹ Sĩ Trật Tự đời trước – Kỵ Sĩ Băng Sigurman.”
Vốn là người của kỷ nguyên trước, Dikno nhịn không được mà nhắc nhở:
“Không thể tính như vậy.”
“Không quan trọng, nếu hắn đã cho thiếu gia đủ sự tôn trọng thì lịch sử cũng sẽ
cho hắn quy cách tương ứng.”
Dikno nhẹ gật đầu: “Không cách nào phản bác.”
Lúc này, Thần thể của Sigurman đang chịu sự gột rửa bởi sấm sét, nhưng bản
thân hắn lại không lùi mà tiến tới, trường thương trong tay vung ra một đường
cung tuyệt mĩ, sấm sét dọc đường đều bị đóng băng, cuối cùng, mũi thương đâm
vào lồng ngực của Thần Lôi Đình.
Nhưng sau khi đâm vào thì lại không thể tiếp tục đi sâu vào.
Thần Lôi Đình giang rộng hai tay, lòng bàn tay hướng vào phía trong, lấy mình
làm tâm điểm, tạo nên một vòng xoáy sấm sét đáng sợ.
Sigurman phát ra tiếng tru lên, không phải đau đớn, càng giống như thoả mãn,
cho dù Thần thể của hắn bắt đầu tan vỡ, Thần huyết màu vàng cũng bắt đầu vẩy
ra. Milogar càng khó hiểu hơn, bởi vì theo lý thuyết, đây cũng là phương thức
chiến đấu mà hắn càng ưa thích, còn Sigurman thì luôn luôn tự xưng là Kỵ Sĩ
Băng ưu nhã nên càng xem thường cái hình tượng dã man lúc chiến đấu của
mình.
Nhưng bây giờ, ngay cả đồ đần thì đều có thể nhìn ra vẻ vui sướng của
Sigurman.
Karen cũng cảm nhận được cảm giác đau đớn tương tự để rồi cũng phát ra tiếng
tru.
Đây chính là cuộc chiến của cấp bậc Chủ Thần, sức mạnh vượt xa nhận thức
cũng mang đến cảm giác tra tấn vượt xa nhận thức, nhưng cuối cùng Karen
cũng giữ lại hình tượng, khống chế không để cho mình thể hiện ra cảm xúc đau
đớn trong tiếng tru.
Sau khi thời gian kéo dài thì lại có chút quen thuộc, thậm chí …có chút cảm
giác hưởng thụ.
Đây không phải Karen bị ảo giác, càng không phải là anh bị lây nhiễm bởi sở
thích của Neo, chỉ đơn giản là bởi vì những sấm sét vốn đang tác dụng trên
người bắt đầu đóng băng, từ trạng thái cuồng bạo dần dần chuyển hóa sang
trạng thái tĩnh.
Mà đây cũng là thời cơ Sigurman chờ đợi.
“Rống!”
Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ trong cổ họng, cả thế giới này ngoại trừ tiếng băng
nứt vang giòn ra thì như đã chìm vào trong một sự tĩnh mịch.
Cùng chìm vào sự tĩnh mịch đó còn có Thần Lôi Đình, chỉ có hai con ngươi của
hắn còn có thể duy trì chuyển động.
“Phốc!”
Trường thương của Sigurman đã không còn bị ngăn cản mà xuyên thủng lồng
ngực của Thần Lôi Đình.
Một cái tay khác của hắn, càng là tay nằm quyền phía dưới, ngưng tụ thành
băng, đối đập xuống đầu Thần Lôi Đình phía dưới, chỉ cần thật sự đập một
quyền này xuống, như vậy cũng có thể tuyên cáo trận thần chiến này kết thúc.
Là thần khí mình hay sử dụng, bản thân lại là “Giám ngục”, phạm trù thân phận
so với những phạm nhân tù tội, các đại nhân kỵ sĩ Trật Tự đã được hưởng ưu
thế tuyệt đối của sân nhà.
Leftina bắt đầu hoài nghi nói: “Sigurman, chẳng lẽ cái bạn nhỏ kia không phải
là người thừa kế của Tiranus mà là con riêng của Thần tử ngươi à?”