chỉ có thể hít sâu một hơi, dùng sức nháy mắt mấy cái để tránh nước mắt tụ lại
trong hốc mắt.
"Alo, xin chào, nơi này là nhà tang lễ Inmerais."
Đầu điện thoại bên kia, chú Mason lại lặp lại một lần.
Ánh mắt của Karen do dự nhìn về bức tranh treo ở góc phòng, có một loại tình
cảm gọi là gần quê sợ nhớ, nếu như chỉ là viết thư mà nói, vậy thì không có vấn
đề gì, nhưng sau khi nghe được âm thanh, khuôn mặt của người bên kia đầu dây
điện thoại, cả người của họ, người đứng bên cạnh họ, phòng khách, sân nhỏ,
phòng bếp lầu hai phòng ngủ lầu ba vân vân, tất cả cảnh vật như hiện lên ngay
trước mắt;
Trước lúc này, Karen vẫn luôn cảm thấy bản thân mình không phải là một người
đa sầu đa cảm, anh rất thích bình tĩnh mà đi giải quyết và sắp xếp cho cuộc sống
của chính mình, thậm chí có thể nói là có chút chán ghét việc tâm trạng của
mình ảnh hưởng đến quyết định lý tính của bản thân, nhưng sự thật nói cho anh
biết, anh cũng không phải là loại người đặc thù kia.
Vào lúc này,
Chú Mason vẫn chưa nhận được hồi âm của Karen, giống như là cảm giác được
cái gì, chú ấy thấp giọng, bên trong giọng nói có thể nghe ra được sự kích động,
hỏi:
"Karen, là cháu sao?"
Karen cắn răng,
Rốt cục mở miệng nói:
"Chú."
"A, Karen, cháu không bị sao cả, cháu không bị sao cả, ha ha ha, cháu không bị
sao cả, cháu không bị sao cả!"
Chú Mason ở đầu điện thoại bên kia gần như đang la lên, từ trong ống nghe có
thể nghe được tiếng giày của chú Mason tựa như đang nhảy nhót trên sàn nhà.
"Chú à, cháu không sao, cháu bây giờ rất tốt." Karen nói.
"Karen, cháu bây giờ đang ở Wien sao? Ài, chú đang hỏi gì thế này, cháu chắc
chắn đang ở Wien rồi, cháu..."
"Alo, Karen?"
Từ đầu dây truyền đến tiếng của thím Mary,
"Karen, thật sự là Karen sao?"
"Là cháu, thưa thím, thím vẫn khỏe chứ..."
"Tên súc sinh không có lương tâm này, làm sao tới tận bây giờ mới nhớ tới gọi
điện thoại về cho người nhà, cái thứ lương tâm bị giòi bọ gặm ăn này!!!"
Bên đầu dây bên kia thím Mary trực tiếp mắng vào;
Karen mặt vừa mỉm cười vừa lắng nghe tiếng mắng của thím Mary.
"Được rồi được rồi, mắng vậy đủ rồi." Tiếng của chú Mason truyền đến, "Hỏi
một chút cuộc sống của nó ở Wien thế nào rồi."
"Karen, cháu bây giờ sống ở Wien có ổn không?"
"Chú, thím trước đó trên tàu xảy ra sự cố, chúng ta được cứu viện lên bờ, gặp
một số việc, cho nên cháu vẫn luôn không có cách nào để liên hệ với người
trong nhà, bây giờ tốt rồi, cháu đã sắp xếp xong, sinh hoạt cũng đã đi vào quỹ
đạo.
Hai ngày nữa cháu tính đi xem nhà."
Karen tóm tắt rất nhiều nội dung.
Chú thím bên đầu dây điện thoại kia đang nghe đến đoạn "Dự định đi xem nhà
ở", cũng đều rất ăn ý mà không hỏi sâu về vấn đề này, bởi vì bọn họ có thể tự
mình tưởng tượng ra.
Ai, đứa trẻ đáng thương a, chắc chắn ở "nhà của vị hôn thê" không được đối đãi
tốt, khẳng định ở nơi đó bị người ta xem thường và khinh bỉ, cho nên mới dự
định ra mua nhà riêng ở một mình.
Chú thím cũng cố gắng không đi sờ vào "Vết sẹo" của Karen.
"Việc nhà ở, cháu nên xử lý sớm một chút, a, đúng, cháu nói trên thuyền xảy ra
sự cố, những giấy tờ kia cháu không có đánh mất chứ?"
"Không có, cháu đều giữ trên người rất tốt, hợp đồng vay, sổ tiết kiệm và tiền
mặt đều còn."
"Hô, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, trong tay cháu có tiền, cái gì đều không cần
phải sợ, thím ngày mai bảo chú chuyển thêm ít tiền vào trong tài khoản của
cháu."
"Thím à, tiền trên người cháu vẫn đủ dùng."
"Chắc chắn là không đủ, làm sao có thể đủ, cháu rất sĩ diện, thím biết."
"Trong nhà vẫn còn tốt đó chứ? Sức khỏe của mọi người thế nào?"
"Ông nội bây giờ vẫn còn hôn mê, nhưng hô hấp vẫn rất ổn định." Thím Mary
nói, "Cô Winnie của cháu đến viện dưỡng lão để bàn chuyện hợp tác làm ăn rồi,
Minna bọn nó cũng không ở nhà, không có cách nào nói chuyện với cháu."
"Không có chuyện gì, chờ thu xếp xong xuôi nhà ở, lắp đặt điện thoại, cháu sẽ
lại gọi điện thoại về." Karen nói.
"Ừm, đến lúc đó cháu nói địa chỉ nhà cho chúng ta, chúng ta có thể viết ít thư,
gửi ảnh chụp cùng với đồ đạc."
"Còn có cá trích đóng hộp nữa, Karen!" Chú Mason kêu lên.
"Được rồi, thưa thím."
"Anh còn có gì muốn nói không?" Lời này là thím đang hỏi chú Mason.
Thúc thúc tiếp lời ống, nói: "Karen a."
"Chú."
"Muốn tin tưởng chính mình, phải có lòng tin."
Karen sửng sốt một chút, lập tức ý thức được là chú đang an ủi việc mình bị gia
tộc của vị hôn thê đuổi ra ngoài, chỉ có thể cười nói:
"Được rồi, chú."
Đầu điện thoại bên kia, truyền đến lời hò hét mà chú Mason lấy hết can đảm mà
kêu lên:
"Phải nhớ kỹ, đàn ông nhà Inmerais chúng ta: Có lẽ thiếu tiền, có lẽ thiếu sự
nghiệp, nhưng tuyệt đối không thiếu phụ nữ!
Ôi!!!"
Chú chắc hẳn đã bị thím hung hăng bấm một cái.
"Karen." Thím Mary dành lấy ống nói.
"Thím."
"Chú của cháu nói đúng đấy."
"Ôi..." Thím Mary vừa nói chuyện vừa nói chú Mason nói đúng vừa bấm thêm
một phát về phần thịt mềm ở eo.
"Thím cũng không khuyên cháu bây giờ quay về nhà, cháu khẳng định muốn
thử sức mình ở Wien một lần, thím cũng ủng hộ cháu, cháu cũng phải tin tưởng,
cháu có thể tìm đến cô gái thấu hiểu và thưởng thức con người của cháu."
"Cháu vẫn luôn tin tưởng." Karen nói.
"Tốt, cháu ở đó nhớ chú ý nghỉ ngơi, chú ý an toàn."
"Thím và mọi người cũng giữ gìn sức khỏe."
Điện thoại, cúp máy.