Một tiếng vang giòn, viên bảo thạch khảm ở giữa trán của bộ xương, nát vụn.
Giờ khắc này, nó đã mất đi hoạt tính, giống như là tiêu bản trong phòng thí
nghiệm, bút vẽ và khay thuốc màu cầm trong tay, đối mặt giá vẽ, không nhúc
nhích.
Một làn gió nhẹ không biết từ nơi nào thổi lướt qua, kéo theo giấy vẽ từ trên giá
xuống, tung bay, rơi xuống đất, lật ngược lại.
"Đi, đi uống rượu với ta."
Marvalho đưa tay bắt lấy cánh tay Karen, hắn hiện tại cần tìm người để thổ lộ
nỗi lòng, không quan tâm có mất thể diện hay không, hắn cảm thấy làm như vậy
có thể hạ thấp nhiệt độ trên mặt mình vào lúc này.
"Thế nhưng mà còn chưa có tan học."
"Trốn học cũng không sao, ta nói chuyện giúp ngươi."
"Đây không phải vấn đề có sao hay không."
Trước lúc đến đại học giáo hội, Karen biết nơi này chắc chắn có rất nhiều học
sinh và giáo sư ưu tú, nhưng anh không nghĩ tới có thể ưu tú đến như vậy.
Bất kể là lớp Triết học Thần sử của Sidrod buổi sáng hay vẫn là lớp Nhận biết
và phán định Tà Giáo này, trình độ giảng bài của giáo viên, đều vượt ra khỏi
mong đợi của Karen.
Sidrod cung cấp cho mình một mạch suy nghĩ mới liên quan đến Giáo Hoàng
Điên, cũng ẩn chứa một cách giải thích logic mới cho kết cục của Thần Ánh
Sáng.
Vị nữ giáo sư này thì là phân tích nguyên lý tiên đoán của Bích Thần Giáo cực
kỳ thấu triệt, Karen tin tưởng, ngay cả chính ngài Bede và Piaget, có lẽ đều
chưa từng nghĩ đến phương diện này.
Dù gì thì sau khi Bích Thần Giáo bị phán định thành Tà Giáo, tín đồ mặc dù vẫn
luôn tồn tại, lại đã mất đi thể hệ từ lâu.
Mà Trật Tự Thần Giáo vĩnh viễn đứng sừng sững ở nơi này, trí tuệ con người
của các đời trước, phân tích, nghiên cứu, dự trữ kiến thức không ngừng chồng
lên nhau tạo thành chiều sâu vô cùng đáng sợ, thậm chí có thể tiền hành nghiền
ép phần còn lại của Tà Giáo đó.
Cho nên, có thể nói Trật Tự Thần Giáo càng hiểu về Tà Giáo hơn so với phần
đông tín đồ của chính nó.
Karen thực sự cảm thấy, có thể ngồi học ở đây, là một cơ hội khó được, coi như
sau khi tốt nghiệp, về sau mình có lẽ cũng sẽ thường xuyên tới dự thính.
"Thế nhưng mà bây giờ ta có chuyện cần phải nói ra." Marvalho có chút bực
bội, "Ngươi không thể để ta một mình, nếu không nói không chừng ta sẽ đến
cửa phòng hiệu trưởng để gào thét."
"Vậy ngài vào đi, cùng ngồi nghe giảng bài chung với ta, đợi chút nữa tan lớp."
"Cái gì?"
Không đợi Marvalho trả lời, Karen quay người, trực tiếp đi vào chỗ ngồi ở hàng
sau của mình.
"Này!"
Marvalho thở dài, cũng đi theo vào, ngồi xuống bên cạnh Karen, hỏi: "Chủ đề
của lớp này là gì?"
"Đang giảng giải về Bích Thần Giáo."
"Cậu cảm thấy hứng thú về nó à? "
"Rất thú vị, được rồi, để cho bọn họ đứng lên đi."
Marvalho có chút bất đắc dĩ, mở miệng nói ra: "Các bạn học sinh xin hãy đứng
lên, giáo sư, mời tiếp tục giảng dạy."
"Cẩn tuân ý chỉ."
"Cẩn tuân ý chỉ."
Toàn bộ các học sinh đứng dậy, trở lại chỗ ngồi của mình, nữ giáo sư cũng quay
về trước bục giảng.
Trước mắt, một bài giảng đang rất bình thường, lập tức biến thành "Tiết học dự
giờ".
Phần lớn thì những "Tiết học dự giờ" này đều là mang tính chất "Biểu diễn", cố
hết sức để lớp học biểu hiện ra sự sinh động, dù gì thì giáo viên giảng dạy trên
bục không chỉ đối mặt với học sinh mà còn có các giáo viên khác, bao gồm cả
lãnh đạo nhà trước kiểm tra và đánh giá.
Nhưng lần này, người ngồi dự thính ở dưới là Thần tính.
Xem như mang toàn bộ lãnh đạo nhà trường cột lại chung rồi đặt ở đây, cũng
không có áp lực lớn bằng một vị Thần tử.
Nữ giáo sư nuốt ngụm nước bọt, nếu như sớm biết Thần tử sẽ đến, bà ấy có lẽ
sẽ soạn bài diễn tập trước, sắp xếp sẵn học sinh sẽ giơ tay trả lời câu hỏi, thậm
chí kiểm tra xem nội dung câu hỏi có dễ trả lời hay không.
Bây giờ chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Các học sinh cũng giống như vậy, vốn dĩ mọi người biểu hiện rất hoan hô và
kích động với sự xuất hiện của Karen trong lớp, nhưng bây giờ cũng không
người nào dám quay đầu đi dò xét vị Bộ trưởng Karen kia, tất cả mọi người
ngồi thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc "Chăm chú nghe giảng".
Tất cả mọi người là tín đồ, tất cả mọi người đều trong Thần Giáo, là một thành
viên của Thần Giáo, nếu không kính sợ "Thần" thì phải kính sợ gì?
Marvalho nói với Karen: "Lúc ở trong nhà cô ta, ta đã làm một chuyện vô cùng
ngu ngốc, sau khi tiễn ngươi đi, ta quay trở về nhà, trông thấy cô ta đang rửa
chén đĩa."
"Lúc hai người ở chung, ngài có từng thấy cô ta làm việc nhà chưa?"
"Không có, ngay cả thùng rác cũng không đổ, nói ra không sợ ngươi chê cười,
ta không thích trong nhà có những người khác, có mỗi cô ta thì ta đã cảm thấy
rất khó chịu, cho nên ta không dùng hầu gái, những công việc nhà giống như
quét dọn đều do ta làm.
Lúc ngươi bảo cô ta khi đi làm thì tiện tay đem theo túi rác ra ngoài vứt, cô ta
cũng sẽ quên!"
"Cho nên ngài nói rằng sau khi ngài trở về thì trông thấy cô ta đang rửa chén
đĩa."
"A, đúng rồi…” Marvalho trừng mắt nhìn, không thể tin mà lặp lại, “Cô ta thế
mà đang rửa chén đĩa!"
Karen cầm lấy bút máy, bắt đầu ghi chép những điểm quan trọng trong lời giảng
của nữ giáo sư, lúc này bà ta chỉ chỉ vào bộ xương, nói:
"Các bạn học, đây chính là điều mà ta nói tới trước đó, khi tiên đoán của Bích
Thần Giáo tác dụng lên trên người của ngươi, ngươi bởi vì bản thân và những
sự ràng buộc của các mối quan hệ trên người mà tiến hành đáp trả lại với sự tiên
đoán, nhiều khi, người vẽ ra lời tiên đoán và người được tiên đoán, trong lúc
này bản thân họ thật ra cũng không có nhận thức về việc đó, sự đối kháng,
thường diễn ra ở trong vô hình, cũng ví như Bộ trưởng Karen của chúng ta…
bạn học Karen, khi ngài Thần tử vĩ đại xuất hiện, những thứ đang ảnh hưởng
đến cậu ta sẽ bị Thần tính trên người của ngài Thần tử hóa giải, thậm chí …đảo
ngược."
Nữ giáo sư dừng một chút, còn cố ý thăng hoa chủ đề: "Đây chính là quà tặng
khi ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại!"
Sự tồn tại của Thần chi nhánh, vốn là nhờ vào Chủ Thần, cho nên tất cả vinh
quang, đều thuộc về Chủ Thần.