chọn, cuối cùng, rút một cuốn ra, tên sách gọi là « Bị Cha Từ Bỏ ».
Lúc này Richard cũng đi đến, lấy ra một cuốn « Con Ếch Xanh Bị Hù chết » từ
trên giá sách.
Đang lúc Karen chuẩn bị đi ra khỏi phòng sách để ra ngoài vườn, Richard lập
tức ngăn cản: "Ai ai ai, cùng ngồi một chỗ, cùng ngồi một chỗ, ngồi yên trong
phòng sách, có được hay không? Tôi cũng sẽ không quấy rầy anh, tuyệt đối
không quấy rầy anh."
"Vậy thì cậu phải đeo lên mặt nạ lên."
"Anh cũng không cần phải quá đáng thế chứ Karen, tối hôm qua cha của tôi làm
cơ thể tôi chịu tổn thương, hôm nay anh lại làm tâm hồn của tôi bị tổn thương."
Cuối cùng Karen vẫn không đi sân nhỏ, mà ngồi trước bàn đọc sách, Richard thì
hài lòng ngồi vào trên một cái ghế khác.
Alfred đi đến, dọn lên một ít bánh ngọt và trà nước.
Sau đó, Karen tiến vào trạng thái đọc, Richard cũng giống như vậy, tính tình của
cậu ta thoạt nhìn rất hoạt bát năng động, nhưng lúc cần cũng có thể bình tĩnh hạ
nhiệt xuống.
Buổi đọc sách này kéo dài gần bốn giờ, sách cũng không dày, Karen cũng sắp
đọc đến phần cuối cùng, nội dung của quyển sách nói về câu chuyện của một
người cha cùng sống với ba đứa con nhỏ trong một ngọn núi lớn cô lập.
Người cha vốn phản cảm với tất cả những thứ bên trong thành phố, ông cho
rằng những thứ kia đều đang đầu độc tâm hồn của con người ta, vì muốn bảo vệ
sự thuần khiết của ba đứa con mình, ông ấy chọn việc dẫn theo ba đứa nhỏ cùng
lên rừng núi để ẩn cư, trải qua cuộc sống gần giống như người rừng, có cảm
giác như là một phiên bản của « Cuộc Phiêu Lưu Của Robinson ».
Sau nhiều năm sinh sống trên núi rừng, người cha càng ngày càng cảm thấy mơ
hồ và đau khổ, nhìn xem ba đứa trẻ dần dần lớn lên, cảm xúc áy náy trong lòng
của ông ấy cũng càng lúc càng lớn, cuộc sống mà ông cho rằng là thuần khiết,
trong mắt của bọn trẻ hầu như chẳng tồn tại, bởi vì bọn nhỏ đã quên sự "Dơ
bẩn" của thành thị, bởi vì không biết đến sự dơ bẩn, cho nên thuần khiết cũng
trở nên vô nghĩa.
Kết cục là người cha dẫn ba đứa con của mình đến nơi ở của những thợ đốn củi,
xin họ thu nhận.
Còn bản thân mình thì lựa chọn nhảy xuống núi tự sát, trước lúc tự sát còn nói
thêm một câu: Các con về thành phố mà sống đi, theo thời gian dần trôi qua, các
con sẽ hiểu ra được sự thuần khiết mà ta từng mang đến.
Sau khi đọc hết quyển sách này, Karen khẽ nhíu mày, anh cũng không hiểu
nhiều lắm rằng tác giả đang muốn nói lên điều gì, hơi loạn một chút, có điều về
phương diện miêu tả chi tiết của cuộc sống trong rừng thì trình độ của tác giả
cũng không tệ, giúp cho người ta có thể tự hòa mình vào mà cảm nhận.
Về phần đánh giá và đặt mình vào nhân vật "Người cha" này, Karen cũng lười
mà phân tích, bởi vì anh phải đi nấu cơm trưa, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên
Richard đến chỗ của mình làm khách.
Cơm trưa là ba món ăn và một món canh, Karen nấu hương vị đậm đà một chút,
Richard ăn đến nỗi say sưa ngon lành.
"Tôi còn tưởng rằng nhà cậu thích khẩu vị thanh đạm đấy." Karen nhìn xem
Richard ăn ngấu nghiến mà cười nói.
"Đó là sở thích của bà nội tôi, thứ mà bà ấy thích, chúng tôi cũng đều thích
theo, ít nhất là nhìn có vẻ thích."
"Cho nên, người nhà của cậu đều rất sợ bà ấy?"
"Không kém bao nhiêu đâu, đám cháu chúng tôi còn đỡ một chút, người sợ bà
nội nhất đó là ông nội."
"Ha ha."
Cơm trưa kết thúc, Karen vốn cảm thấy Richard đã có thể đi về, nhưng người ta
có vẻ như cũng không có ý định muốn chào tạm biệt, một hồi thì nói chưa đọc
sách xong, một hồi thì lại hỏi bữa tối có gì ăn được không.
"Cậu đến chỗ của tôi có thông báo cho người nhà trước hay không?"
"Không có."
"Vậy tôi đề nghị bây giờ cậu nên gọi điện thoại về nhà, tôi sợ người trong nhà
cậu sẽ lo lắng vì hôm qua bị đánh cho nên hôm nay cậu nghĩ quẩn muốn tự sát
đấy."
"Việc này không có khả năng, người nhà tôi tuyệt đối sẽ không cho rằng là tôi
không nghĩ thoáng được, có điều tôi vẫn quyết định sẽ đi gọi điện thoại."
Karen cầm một quả quýt lên, vừa lột vừa tựa người lên cạnh cửa mà nhìn
Richard gọi điện thoại.
"Alo, đúng, con đây, cha đấy à." Vẻ mặt của Richard lập tức sụp đổ, lại là cha
cậu ta nghe điện thoại, đây là điều khiến cậu ta bất ngờ, bởi vì trong nhà, cha
của cậu ta dường như chưa từng nghe điện thoại.
"Con đang ở chỗ của Karen."
"Có ăn cơm trưa rồi."
"Được rồi, cha, con biết rồi."
Richard cúp điện thoại, hít sâu một hơi, nói với Karen: "Mau cứu tôi, cha tôi
bảo tôi phải về nhà, bảo tôi không nên ở đây mà làm phiền anh nghỉ ngơi."
"Cha cậu nói đúng đấy."
"Cứu tôi với, Karen, tôi sợ tôi về sẽ lại bị đánh tiếp."
"Cậu nhìn xem, cha của cậu cũng đã chủ động nghe điện thoại rồi đấy, chứng
minh trận đánh bất ngờ vào tối hôm qua là có tác dụng, không phải sao?"
"Ách... Anh nói kiểu này, khiến tôi thật băn khoăn đấy."
"Trở về đi, bây giờ cha cậu đang rất cần cậu đấy."
Richard giơ ngón tay giữa với Karen, Karen làm ngơ, bóc một múi quýt đưa lên
miệng, nhìn Richard rời đi, Karen duỗi lưng một cái, cuối cùng cũng đã được
hưởng thụ ngày nghỉ hôm nay, anh quyết định sẽ đi ngủ trưa một lúc.
Đi vào phòng ngủ, Karen trông thấy Pall đang tiến hành thẩm vấn Kevin, Kevin
cuộn mình trong góc, Pall thì khí thế hùng hổ.
Karen tiến vào làm gián đoạn cái quá trình này, Kevin quăng cho Karen một ánh
mắt xin cầu cứu, nhưng tối hôm qua Karen còn ngồi uống bia ngắm trăng cùng
với nó trên nóc nhà, hôm nay lại không đáp lại nó một chút nào.
Pall quay đầu nhìn về phía Karen, hỏi: "Đứa em họ kia của cậu về rồi à?"
"Ừm, về rồi, tôi dự định đi tắm một cái, sau đó ngủ trưa một giấc."
"Vậy để tôi đi sang chỗ khác để thẩm vấn con cho ngu ngốc này?"
"Không cần, cô cứ thẩm vấn nó ở đây đi."
"Sẽ không ảnh hưởng việc cậu nghỉ ngơi à?"
"Chỉ cần nằm mà thôi, có ngủ hay không thật ra cũng không quan trọng."
Karen đi vào phòng tắm, sau khi đổ đầy nước vào thì ngồi xuống.
Pall ngồi ở ngoài cửa nói vọng vào: "Có muốn tôi gọi mông to vào mà chà lưng
cho cậu hay không."
"Được rồi, gọi cô ấy vào đây đi."
"Hừ, nằm mơ à." Pall thè lưỡi về phía phòng tắm, sau đó quay đầu nhìn về phía
Kevin đang cố lén lút rời khỏi phòng ngủ mà kêu lên: "Con chó ngu xuẩn này,
dừng lại đó, muốn chạy đi đâu!"
Karen vốn là muốn ngâm mình trong bồn tắm một lúc rồi quay về giường nằm,
nhưng trong phòng ngủ Pall đang say sưa mà "Thẩm vấn" Kevin, Karen cũng
không muốn ra ngoài quấy rầy, từ từ nhắm hai mắt, ngủ trong bồn tắm.
Giấc ngủ rất nhạt, nhưng lại rất dễ chịu, không phải mục đích là để bổ sung tinh
thần, mà chỉ đơn giản là hưởng thụ giấc ngủ ngon.
Trong lúc vô ý, Karen ngâm mình trong bồn tắm suốt hai giờ, chờ đến sau khi
Karen tỉnh lại, không có gì bất ngờ xảy ra, mặc dù đã sớm khóa vòi nước lại,
nhưng nước trong bồn tắm vẫn còn ấm.
Đứng dậy khỏi bồn tắm, lau khô người, thay một bộ quần áo khác, đứng trước
tấm gương, Karen có thể cảm giác được rõ ràng tinh thần của mình đang rất dồi
dào.
Điều này không khỏi làm anh nhớ lại cuộc sống lúc đầu khi mình vừa đến sống
ở trang viên Ellen, có một đoạn thời gian mỗi ngày mình chỉ đánh bóng một
chút rồi đi tắm, sau đó tại đi ngủ trong phòng ngủ lớn và ấm áp.
Nếu như không phải xế chiều mỗi ngày còn phải đi cưỡi ngựa cùng với Eunice,
có thể cả một ngày mình cũng không bước ra khỏi phòng ngủ, dù sao ăn uống
đều có người hầu đưa vào.
Nhưng như chính nội dung trong quyển sách buổi sáng mà mình đọc, không
biết bẩn thì không rõ cái gì gọi là tinh khiết, nếu không bận rộn thì không cách
nào hiểu được cái gì gọi là chân chính nghỉ ngơi.
Ra khỏi phòng tắm bước vào phòng ngủ, Karen trông thấy hầu gái Healy đang
ngồi xổm ở trước mặt mình, cô ta đang bày bàn trà chiều cho Pall.