tín đồ của Địa Huyệt Thần Giáo đi lên sân khấu hoàn toàn có thể xem thành
từng món hàng để cạnh tranh, chỉ có điều là bọn chúng có thể nói chuyện, ừm,
là những món hàng để cạnh tranh có thể tự giới thiệu về mình.
Thật ra nhìn vào đãi ngộ thực tế của ngài Auggie thì có thể biết rất rõ, sự tôn
trọng... Là không tồn tại.
Đương nhiên, trong này cũng không cách nào giải thích rằng rốt cuộc là Người
Cầm Roi từ vừa lúc mới bắt đầu đã xem cộng tác giống như nô bộc khiến cho
ngài Auggie muốn chạy trốn, vẫn là do ngài Auggie từ nhỏ đến lớn đã hoang dã
khó thuần, không muốn bị nuôi nhốt.
Bởi vì cái vấn đề này không có một cái đáp án tiêu chuẩn, chỉ phải xem là mình
hỏi ai.
Cái người thằn lằn thứ nhất bị chọn trúng, không phải chờ quá lâu.
Nó trong mắt của Karen thì có vẻ rất không có giá trị, có nó cũng chỉ như có
thêm một cái chiến sĩ, mà cái chiến sĩ này cũng không quá bền bỉ, giới hạn cao
nhất tương đối thấp;
Nhưng đó cũng là vì bản thân Karen có độ cao và điều kiện nhất định, đối với
thần quan phổ thông mà nói, bên người có thêm một cái chiến sĩ để nghe theo
mệnh lệnh đã rất tốt, huống hồ, cho dù cộng tác có tốt hơn nữa thì họ cũng
không đủ điều kiện tài nguyên để cung cấp việc nuôi dưỡng.
Đối tượng thứ nhất thành công bắt tay.
Tiếp đó lên sân khấu là một Nhân Ngưu.
Thân hình cao lớn, trên đầu mọc sừng trâu, làn da màu đen, vẫn đi theo con
đường chiến sĩ như cũ.
"Không có gì thú vị." Tiểu thư Dinah ngáp một cái, "Ta nghe chú Dann từng
nói, yêu thú có thể ở giai đoạn trước dựa vào ưu thế trên mặt thể chất để chạy
nhanh một chút trên con đường chiến sĩ, nhưng đợi đến giai đoạn giữa, bọn
chúng sẽ không còn ưu thế, ngược lại đa phần sẽ giảm chậm tốc độ."
Ngài Auggie mở miệng nói: "Đúng vậy, bởi vì xem như một vài con người
không đi theo con đường chiến sĩ, cũng có thể dựa vào thuật pháp để tiến hành
cường hóa bản thân mang lại hiệu quả tương đương với chiến sĩ, càng đừng đề
cập tới những người chuyên làm chiến sĩ kia."
Lúc nói những lời này, ngài Auggie rõ ràng không có đưa mình vào trong hàng
ngũ yêu thú.
"Cho nên ta thấy rất tò mò, nếu như không có hàng tốt mà nói, hàng năm đều
muốn triển khai loại hoạt động lựa chọn này lại có ý nghĩa gì đâu chứ?" tiểu thư
Dinah cực kỳ nghi ngờ.
Con Cốt Long lần này cũng giống như Auggie lúc tuổi nhỏ, đều là hàng tốt
mười năm khó gặp được một lần, phần lớn hoạt động hằng năm này đều chỉ là
do các tín đồ cấp thấp hướng xuống phía dưới tự do lựa chọn.
Ngài Auggie nhíu nhíu mày, có vẻ không biết nên trả lời như thế nào.
Tiểu thư Dinah thì dùng cánh tay mình đụng nhẹ Karen: "Ngươi nói một chút
xem."
"Có đôi khi, tồn tại mang tính hình thức cũng có sự thiết yếu của nó, loại hoạt
động hàng năm này cũng là một cách để xác định và tuyên dương quan hệ chủ
tới giữa Thần Giáo hai bên."
"A, thì ra là như vậy."
"Mặt khác, ta tin tưởng rằng hợp tác trên phương diện khác, có lẽ sẽ càng nhiều
hơn, chỉ có điều chúng ta cũng không biết."
Ashley thế nhưng đã từng được cha mẹ dẫn đến nơi này, mà công việc của cha
mẹ cô là nghiên cứu và nuôi dưỡng yêu thú, cái này chứng minh rằng việc hợp
tác đơn độc giữa các hệ thống vô cùng chặt chẽ.
Cuối cùng, Nhân Ngưu bị một nữ thần quan Trật Tự giành lấy được.
Cũng giống như lúc nãy, hai bên muốn ký kết hiệp ước ngay bây giờ.
Là hiệp ước, mà không phải khế ước, cái này từ khía cạnh cũng có thể nói rõ địa
vị tôi tớ tuyệt đối của Địa Huyệt Thần Giáo trước mặt Trật Tự Thần Giáo.
Khoảng thời gian chờ đợi khô khan để người ta cảm thấy buồn chán, Karen theo
thói quen đưa tay vào trong túi, trong túi thần bào của anh còn có một quyển
hướng dẫn du lịch do khách sạn cung cấp, chẳng bằng lúc này lấy ra xem một
chút.
Ashley ở bên cạnh hiểu lầm động tác của Karen, đưa một gói thuốc lá và bật lửa
đến.
Karen đang chuẩn bị từ chối, ai biết tiểu thư Dinah bên cạnh sau khi trông thấy
gói thuốc lá, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, móc từ trong túi ra một gói thuốc lá,
Karen thấy rõ ràng, là thuốc lá thơm đặc biệt của Lôi Đình Thần Giáo.
"Ngươi muốn hút thuốc thì nói sớm đi, đây, hút của ta này."
Tiểu thư Dinah đưa gói thuốc lá cho Karen, Karen rút ra một điếu, sau khi tiểu
thư Dinah tự châm cho mình một điếu, đưa cái bật lửa dùng đá lưu ly mà điêu
khắc châm thuốc giúp cho Karen.
"Xoẹt" một tiếng, ngọn lửa bốc lên, Karen tiến tới, châm thuốc nhưng không có
hút, mà là kẹp ở trên tay.
Thuốc này rất nặng, trước đó Karen dùng nó như thuốc tê để áp chế vết thương,
bây giờ thật đúng là không muốn đụng vào nó, anh dù sao cũng không phải là
Neo xem cái thứ này như kẹo mà nhai.
Tiểu thư Dinah phun ra một vòng khói, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ, nói: "Ta đã
nhịn rất lâu."
"Ngài không cần kìm nén, có thể tùy ý."
"Đúng vậy, dù sao đều từng bị ngươi đánh như thế, giả bộ thì có vẻ cũng không
có ý nghĩa gì."
Karen khẽ lắc đầu, cô nhóc này nếu như không phải điều kiện gia đình tốt đến
nỗi bất bình thường, đặt ở bên trong thế tục, chỉ là một đứa trẻ phản nghịch
không học thói tốt.
"Gâu gâu gâu!"
Kevin bỗng nhiên kêu lên.
Karen xoay người, trông thấy Kevin ngồi xổm ở nơi đó, vẻ mặt rất đau khổ, bộ
dáng mắc tiểu khó nhịn.
Trong phòng nhỏ này cũng không có phòng vệ sinh, Karen mở miệng nói: "Ta
mang vật nuôi của ta đi ra vệ sinh một chút."
Nói xong, Karen nắm dây dắt của Kevin lên, một cái tay khác ôm lấy Pall,
mang theo bọn chúng đi ra khỏi phòng.
Vừa đi ra khỏi, ngài Auggie đã đi ra ngoài theo, Karen dừng bước lại nhìn cô.
Ngươi cũng cần phải dắt ra ngoài để đi vệ sinh một chút à?
Ngài Auggie do dự một chút, cô theo bản năng cũng cảm nhận được điều gì,
nhưng cô lại không thể rời khỏi tiểu thư Dinah, sau đó lui một bước về trở lại
trong phòng, đóng cửa lại.
Karen vỗ tay phát ra tiếng, bố trí lên một cái kết giới ngăn cản đơn giản.
"Hai người nói chuyện lộ liễu như vậy, cẩn thận con rồng cái kia có thể giải mã
cuộc đối thoại đấy."
"Không cần lo lắng điều này, con rồng kia cũng không tính là cấp bậc động vật,
cô ta nghe chúng ta đối thoại và người bình thường nghe thấy chúng ta kêu cũng
giống nhau, mặc dù, cô ta cũng là vật nuôi."
"Làm sao vậy, Kevin?" Karen hỏi.