Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc nhìn thấy ông ta, Leon cảm thấy da đầu tê rần, cậu ta thậm chí có thể

chắc chắn, nếu như lúc này đối phương hơi dùng khóe mắt liếc nhìn mình một

cái, máu trên người mình rất có thể đều sẽ bị rút ra ngoài.

Trên thực tế, khi mình nhìn về ông ta, tốc độ chảy của máu trong cơ thể tự nhiên

trở nên chậm lại.

Một ông lão vô cùng uy nghiêm thần thánh, một người đàn ông vô cùng quỷ dị

và âm trầm...

Về phần vị thứ ba, thì trông có vẻ bình thường hơn rất nhiều, không, là để người

ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Cầm sách trong tay, miệng đang mỉm cười, nụ cười mang lại cảm giác chữa

lành tâm hồn, cứ ngỡ như dù có gặp phải chuyện gì không vui thì chỉ cần có thể

nghe được lời khuyên từ vị này thì có thể có lại sự tự tin và dũng khí;

Tuổi tác của vị này cũng không lớn, lộ ra vẻ rất trầm ổn, có lẽ, chính là bởi vì có

sự xuất hiện của vị này, mới cho Leon cơ hội thở dốc, bằng không cậu ta thật sự

có thể đóng sầm cửa lại sau đó quỳ trên đất há mồm thở dốc.

Vị thứ tư, thì là Bộ trưởng Neo.

Neo đang dựa vào vách tường phía sau lưng, bên trong miệng ngậm một điếu

thuốc lá, giống như là người đứng ngoài cuộc của cái hội đọc sách này.

Khóe mắt và khóe miệng đều toát ra sự khinh thường nhàn nhạt, bộ dạng không

quen nhìn ba vị trước mắt này diễn xuất nhưng cũng không thể làm gì được.

Rốt cục, Neo nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Leon, gật gật đầu với

Leon, ra hiệu Leon đi ra ngoài trước.

Leon lập tức đóng cửa lại, sau đó quay người, lưng dựa vào cửa, từ từ trượt ngồi

xuống.

Vừa mới nãy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, là huyễn cảnh sao?

Nhưng tất cả cũng đều chân thật như vậy.

Leon cảm thấy miệng khô, ánh mắt có chút choáng váng, cậu ta muốn đứng dậy,

nhưng thân hình lại lảo đảo rồi ngã nhào trên mặt đất.

...

Trong phòng đọc sách, bởi vì Leon quấy rầy hoặc là gọi nhắc nhở, để Neo có

thể cảm giác được thời gian trôi qua một lần nữa.

Hắn phủi tay, nói: "Được rồi, hội đọc sách tới đây là kết thúc, ý của ta rất đơn

giản, ta có thể cho phép sự hiện diện của các ngươi, nhưng rất xin lỗi, ta không

cách nào cho phép các ngươi có ý đồ chiếm cứ chủ đạo trong suy nghĩ của ta.

Đúng vậy, không sai, ta nhận được sự tăng cường sức mạnh từ các ngươi, nhưng

ta sẽ không trở thành nô lệ của các ngươi.

Con người của ta, đã quen tự do tự tại, người phụ nữ mà ta yêu nhất lại sớm rời

ta mà đi, còn sống đến bây giờ đơn giản là chỉ là muốn tìm kiếm thêm một chút

cảm giác sống, mà lại cực kỳ lo lắng sau khi ta tự sát, mặc kệ là lên Thiên

Đường hay xuống Địa Ngục, lỡ như gặp lại vợ của ta thì cô ấy sẽ mắng ta.

Tốt a... Vốn là tín đồ Trật Tự thì ta cũng không nên nói những lời trái với Giáo

nghĩa này, nhưng tóm lại, ta là vì vợ của mình mà sống nghiêm túc, các ngươi

không nên cho ta một cơ hội để giải thoát mình.

Chú ý, ta không phải là đang uy hiếp các ngươi, ta chỉ là đang đưa ra thông cáo

cuối cùng dành cho các ngươi.

Ta không sẽ nói cho các ngươi biết vì cái gì, nhưng các ngươi hẳn là có thể phát

giác được, lời nói sau đó của ta cũng không có lừa gạt các ngươi, bởi vì các

ngươi vốn là ta, ta vốn là các ngươi:

Nghe, nếu còn dám có ý đồ khống chế suy nghĩ của ta, điều khiển nhân cách

của ta... Ta sẽ để từng người các ngươi, đều trở thành nô lệ Trật Tự!"

Cùng lắm thì, ta đi tìm cái tên Karen kia, để Trật Tự hóa!

Sau khi ta bị Trật Tự hóa, không còn tồn tại, nhưng bọn người các ngươi, ha ha,

đều sẽ trở thành "Con rối" của thằng nhóc kia, mặc dù tên kia vẫn không thừa

nhận, nhưng hắn đúng là có "Đam mê sưu tầm".

Giáo Hoàng Điên và tổ tiên Dị Ma Khát Máu buông sách xuống, thân hình lập

tức biến mất.

Trong phòng đọc sách, chỉ còn lại Neo và Philias.

Neo nhìn về phía Philias: "Rất xin lỗi, ta thật sự là không có cách nào giải quyết

bọn hắn, chỉ có thể gọi ngươi trở ra."

Philias lộ ra nụ cười ấm áp: "Ngươi cần gì phải có vẻ khách sáo như vậy, dù sao

thì chúng ta đều đã quen thuộc đến thế."

"Ngươi gần đây thế nào, ngồi trên Dorons và tùy tùng cùng nhau phiêu du trên

biển cả, chắc là cực kỳ hài lòng đi."

"Đối với ta mà nói là hài lòng, nhưng đối với ngươi mà nói, loại hành trình này

cũng chỉ toàn là nước mặn phía dưới và phân chim không ngừng rơi xuống từ

trên trời."

"Ha ha ha ha, có lẽ sẽ có ngày đó, ta cũng sẽ ra biển đi tìm các ngươi."

"Không, sẽ không, Neo, ngươi vĩnh viễn cũng không thể có ngày đó, bởi vì mỗi

một người chúng ta, đều có hình thức trục xuất đặc biệt thuộc về mình."

"Ngươi vốn là như vậy, Philias, nói thật, ngươi không có gặp Karen sẽ là một sự

tiếc nuối, hai người các người cùng đúng mực với nhau, khẳng định sẽ rất thú

vị."

"Ta nghĩ, như vậy sẽ cực kỳ nhàm chán, dù sao cũng rất ít người muốn ở cùng

một chỗ với người giống như bản thân mình."

"Không, ngươi cùng cậu ta không giống."

"A, xem ra, đây là một người bạn mà ngươi rất tôn trọng, thậm chí, đã vượt qua

quan hệ của ta và ngươi."

"Đúng thế."

"Thật tốt, Neo, ta vốn cho rằng sau khi ta rời đi, ngươi sẽ cô đơn."

"Rất xin lỗi, sau này nếu bọn hắn yên ổn, ta sẽ không lại làm phiền ngươi mà tổ

chức hội đọc sách như này.

Nói ra có chút ngây thơ, mặc dù ngươi là nhân cách mà ta phân ra, ngươi lẫn ta

đều đều rõ ràng, nhưng ta tin chắc, ngươi đã xuống nước, ngồi trên Dorons

trong chuyến hành trình, ta không muốn gọi ngươi trở về, nhưng người đồng

hành của ngươi chắc chắn sẽ trách ta."

"Chúng ta là bạn bè, không phải sao, Neo." Philias đi đến trước mặt Neo, đưa

tay nhẹ nhàng đập bả vai Neo một cái, "Ngươi cũng sẽ nói chuyện với Karen

một cách khách sáo như vậy sao?"

"Đương nhiên sẽ không."

"Được rồi, bị so sánh không bằng thì có chút đau lòng đấy, chúng ta thế nhưng

là ở chung được hơn mười năm, ha ha. Được rồi, ta nghe thấy tiếng kèn, những

người bạn đồng hành đang kêu gọi ta, chúng ta sắp xuất phát hướng đến điểm

dừng tiếp theo.

Thế giới này rất lớn, lớn đến nỗi cho dù là Ánh Sáng, cũng cần soi sáng từng

chút một; nhưng thế giới này cũng rất nhỏ, bởi vì bất kể ở đâu, đều có thể trông

thấy ánh sáng.

Ca ngợi... Ánh sáng thật sự."

Neo khoát tay áo, nói: "Ca ngợi Trật Tự."

"Hậu tố đâu?" Philias hỏi.

"Cậu ta không thích thêm hậu tố."

"Có lẽ, ta thật sự nên gặp Karen một chút."

"Nhưng ta không thêm hậu tố không phải là bởi vì cậu ta, mà là bởi vì bây giờ

mỗi lần ta nhắc đến Thần Trật Tự, đều sẽ có loại cảm giác bị lợi dụng."

"Cái này... Có chút phức tạp." ánh mắt của Philias nhìn về chỗ ngồi lúc trước

của Giáo Hoàng Điên và tổ tiên của Dị Ma Khát Máu, "Không thể để cho bọn

hắn biết sự tồn tại của Karen."

"Đương nhiên."

"Tạm biệt, lần sau nhớ ta mà lại không muốn quấy rầy ta, có thể đến bờ biển,

bạn của ta, gió biển sẽ mang lời hỏi thăm của ngươi đến cho ta!"

Philias phất phất tay, bóng người tiêu tán.

"Ba!"

Neo ngửa cổ ra sau, phát ra một tiếng vang giòn.

Người khác lúc tâm thần phân liệt thì giống như một tên điên, ý thức hỗn loạn,

hồ ngôn loạn ngữ, hắn ngược lại thì từng nhân cách phân liệt này lại muốn

giành nhau "Lên lớp" truyền giáo cho mình.

Đẩy cửa ra, đi ra ngoài, trông thấy Leon nằm trên đất, Neo đưa tay kéo cậu ta

lên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK