vì gặp ta một lần cuối, nói cho ta biết rằng cô ta chưa bao giờ hối hận đẩy ta vào
trong này, nói rằng tín ngưỡng Ánh Sáng của cô ta chính là muốn tẩy sạch mọi
tà ác để thế giới này vĩnh viễn được chiếu rọi bởi Ánh Sáng ấm áp. Ta cảm thấy
nếu như vậy thì ta có lẽ sẽ còn có chút cảm giác, bởi vì ký ức còn không xóa đi.
Nhưng cô ta đã sa đọa, cô ta đã lạc lối, cô ta đã không phải là nữ kỵ sĩ tắm ngựa
dưới ánh chiều tà kia, không phải là nữ kỵ sĩ mà ta trốn trong bụi để ngắm
nhìn."
"Nếu như cô ta không thay đổi thì sao?"
"Không thay đổi thì ta cũng không biết, nhưng khả năng này có thể sao? Cô ta
là một người, bản thân có ý thức sinh mệnh, chưa kể cho dù cô ta không thay
đổi nhưng ta cũng đã sớm thay đổi.
Chuyện này cũng không có gì ly kỳ, bao nhiêu người tuổi trẻ muốn chết muốn
sống với mối tình đầu của mình, chờ đến lúc ngươi đã trung niên gặp lại cái thứ
gọi là mối tình đầu, ha ha, cảm giác đó cũng chỉ là một chuyện bình thường mà
thôi."
"Ta cảm thấy rất tò mò, làm sao ngươi trốn ra ngoài được?"
"Bởi vì một hồi loạn lạc, thật ra vào lúc đó bản thân ta đã nhận ra, nội bộ của
Ánh Sáng thần giáo xuất hiện vấn đề rất lớn, từ bên ngoài nhìn vào thì trông
bọn hắn cực kỳ hùng mạnh, nhưng từ bên trong nhìn ra thì nội bộ của bọn hắn
đã mâu thuẫn gay gắt từ lâu.
Ngươi có biết đến sự kiện 【 Loạn Chén Thánh 】 không?"
"Biết."
"Ta là nhân lúc cuộc loạn lạc đó mà trốn ra ngòai, thật ra lúc đầu ta cũng không
muốn đi, ta cảm thấy cái chỗ đó cũng không tệ, mọi người cùng nhau nghiên
cứu, giao lưu trao đổi tâm đắc, ngẫu nhiên thì ta nằm trên giường nghỉ ngơi một
chút để bọn hắn nghiên cứu ta một chút.
Cuộc sống đó cũng rất tốt, nhưng lúc đó lồng giam Ánh Sáng sắp được tắt đi, ta
chỉ có thể lựa chọn trốn ra ngoài, nhưng cũng không có nhiều phạm nhân trốn
thoát được, phần lớn phạm nhân đều bị mai táng ở nơi đó. Nếu như ngươi muốn
tới đó thử xem mà nói thì ta có thể cho ngươi tọa độ vị trí."
"Được rồi, đợi chút nữa thì cho ta."
"Về phần câu chuyện sau khi ra ngoài, cũng không có gì thú vị, theo khuôn mẫu
cũ, xây dựng gia tộc, khai chi tán diệp, gia tăng đẳng cấp huyết thống, trở thành
Thủy tổ một nhánh trong miệng của hậu duệ, buồn chán và cực kỳ không thú
vị."
"Ừm."
"Thật ra ta cảm thấy Trật Tự cũng sắp rồi." Mặt già bỗng nhiên nói một câu như
vậy.
"Cái đề tài này, rất nhạy cảm."
"Thế nào, ngươi còn thấy kiêng kị trên phương diện này sao?"
"Không phải kiêng kị gì, mà là không có ý nghĩa."
"A, cũng đúng. Nhưng mà ta có một việc rất muốn nói với ngươi, Neo, ngươi
rất có thiên phú."
"Đây không phải là sự thật sao?"
"Ngươi biết thiên phú của ngươi ở chỗ nào sao?"
"Nói kỹ hơn một chút."
"Cơ thể và linh hồn của ngươi, nó có khả năng hấp thu rất mạnh đối với những
thứ mà hòa tan vào trong nó, ta, Philias, và vị Giáo Hoàng Điên kia, bao gồm cả
cái tên Ryan bị ngươi mời vào ở mà không chịu vào kia."
"Được rồi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói một vài thứ gì khác."
Lúc này, bé Irina giơ tay nhỏ lên, trở mình ở trên tấm thảm, mặt nhìn về phía
Neo lộ ra nụ cười.
Neo cũng lộ ra nụ cười, đứng người lên, đi về phía bé Irina. Lúc này, người phụ
nữ và Richard còn đang ngủ.
"A, cô bé thật đáng yêu, mà vận mệnh lại ban cho nó cái tên này, ta cảm kích vị
hậu duệ gọi là Irina kia của ta, nếu như Irina không truyền huyết mạch cho
ngươi, ta cũng không có khả năng tìm tới một người để có thể nói chuyện một
cách bình thường.
Có đôi khi giao lưu và kêu gọi cũng chỉ là một loại bản năng, nhưng phần lớn
hậu duệ đều không nghe thấy lời ta muốn nói thì đã nổi điên rồi, còn có không ít
hậu duệ tương đối có thiên phú, sau khi nói chuyện với ta xong thì ngày thứ 2
đã tự sát.
Neo, ngươi là một tên duy nhất nói với ta nhiều lời như vậy mà vẫn còn sống
khỏe như thế, thật ra ta cũng cảm thấy rất buồn bực, thật sự rất buồn bực." Bé
Irina nhìn về phía khuôn mặt già nua đang trôi nổi bên người của Neo, lộ ra nụ
cười, đưa tay tựa hồ muốn vuốt ve ông ta.
Khuôn mặt già nói: "Nhìn này, nó cũng thích ta."
Mặt già chủ động hạ thấp xuống, để mặc cho tay của bé Irina mò mẫm trên mặt
mình.
"Neo, có suy nghĩ nên truyền cho nó một chút huyết thống không?"
Neo ngồi xổm xuống trước mặt bé Irina, bé Irina nhìn Neo đang ngồi trước mặt,
lộ ra nụ cười, giang hai tay ra, muốn được bế.
Neo giơ tay lên, đặt bé Irina ở trước mặt, ngón tay cái và ngón áp út đặt lên
cùng nhau, ngón áp út búng một cái vào trán của bé Irina.
"Bộp."
Bé Irina ngửa người về phía sau, đã ngủ mê man.
"A, trời ạ, ngươi là đồ ma quỷ à Neo!
Ngươi làm sao nhẫn tâm đối xử với một đứa bé đáng yêu như thế, mà nó lại còn
cùng tên với vợ của ngươi nữa!"
"Nó ồn ào quá, ngủ nhiều thì tốt cho trẻ con hơn."
"Ngươi thật là quá máu lạnh, nội tâm của ngươi cũng chưa từng cảm thấy ấm áp
sao?"
"Ta cứu nó là bởi vì nó tên là Irina, ta không thích nó, cũng là bởi vì nó tên là
Irina."
Ngay sau đó, Neo nhìn về phía khuôn mặt già nua này, tiếp tục nói: "Còn nữa,
đừng tưởng rằng ta không biết cuối cùng thì ngươi đang có mưu đồ gì, ngươi
muốn chiếm đoạt cơ thể của ta, còn ta thì cũng muốn tìm được chỗ phong ấn
của ngươi để lấy đi Bản Huyết của ngươi."
"Có khả năng rằng ta sẽ học theo cái tên Ryan kia không nhỉ?"
"Khi ngươi nói muốn học theo hắn, thì ngươi cũng đã vĩnh viễn không thể trở
thành hắn."
…
"Woa! Đất liền, đất liền kìa!"
Puer ngồi ở trên bả vai Karen, nhìn về phần đất liền xuất hiện ở trước mắt:
"Phiêu lưu trên đại dương lâu đến như vậy, rốt cục cũng đến rồi!"