Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc nói chuyện kết thúc, Karen rời khỏi phòng sách, sau khi anh rời đi, Paray

lại châm lên điếu thuốc thứ hai, nói:

“Tên nhóc này, lòng can đảm thật lớn, kế hoạch ban đầu của chúng ta chỉ là

khuấy mặt nước lên một chút, thăm dò đường đi, kết quả hắn bắt đầu đã đưa ra

lựa chọn cấp tiến nhất, ta thật sự rất lo lắng, hắn ta là một tên điên.”

Jango khoanh hai tay đặt trên đầu gối: “Có lẽ, chúng ta cần một người điên như

thế, đây vốn là sự mong đợi mà chúng ta dành cho hắn từ đầu, không phải sao?”

Andy nói: “Sau một khoảng thời gian ngắn, ta sẽ đi thăm dò ý muốn của Người

Cầm Roi, chuyện này, nếu như có thể nhận được sự chấp thuận của Người Cầm

Roi, thì sự liên can giữa chúng ta và việc này sẽ không quá lớn, nếu như thực sự

không ổn, một người Gaspol còn không đủ, vậy thì vứt bỏ thêm Karen.”

Paray gật đầu một cái, nói: “Ưu điểm mà ta thích nhất về tên nhóc này đó là hắn

biết hắn đang mạo hiểm, nhưng hắn biết tự mình gánh trách nhiệm cho sự mạo

hiểm của mình, nhưng mà chuyện này suy cho cùng có thể tiến hành hay không,

vẫn cần phải dựa vào ngài Phó hiệu trưởng của chúng ta.”

Nếu chuyện này thành công, Paray và Andy sẽ nhận được lợi ích cho cả hệ

thống, nguy cơ sau khi có vấn đề xảy ra cũng sẽ được cả hệ thống chia sẻ mà hạ

thấp xuống, còn nếu Phó hiệu trưởng thật sự muốn sắp xếp đưa người đến, nguy

cơ của Jango sẽ lớn nhất.

Jango bưng tách trà đã lạnh lên, uống một ngụm, nói:

“Ta cũng không vội, ta sẽ xem xét lại cụ thể.”

Sau khi chào tạm biệt với mọi người ở phòng khách bên ngoài, Karen đi cùng

với Jax mà ra khỏi khu nhà này.

“Cảm giác thế nào?” Viện trưởng Jax hỏi.

“Rất thoải mái.” Karen nói.

Jax vừa cười vừa nói: “Đây là một vòng quan hệ không tệ.”

“Đúng vậy, không tệ.”

“Có cần ta sắp xếp xe đưa ngươi trở về không?”

“Không cần, thưa Viện trưởng, ta nghĩ tự mình đi là được rồi.”

“Tốt, vậy ta sẽ không tiễn ngươi.” Jax quay người trở về trong khu nhà.

Thật ra Karen đã rời đi sớm, là một người mới gia nhập vào trong vòng tròn

quan hệ này, đây cũng là một điều kiêng kị.

Nhưng Karen cũng không cảm thấy làm như thế có gì là không hợp, rất nhiều

người đều cảm thấy cần phải dung nhập vào trong các vòng tròn quan hệ, nhưng

trên thực tế, khi trình độ thực lực của ngươi đạt đến cái đẳng cấp này, vòng tròn

sẽ tự đến để đón nạp ngươi.

Karen bắt đầu tản bộ dọc theo ven bờ hồ, cảnh sắc nơi này rất không tệ, gió đêm

có thể làm lạnh đi cái đầu vừa nóng lên của mình.

Đúng vậy, cho dù là bản thân Karen, đều không cảm thấy cái phương án mà

mình đưa ra trong phòng sách khi nãy có thể thực hiện, bởi vì nó quá cực đoan.

Nhưng không quan trọng, những hồ sơ bị ném vào trong thùng rác của các bộ

môn trong toàn bộ Trật Tự Thần Giáo hàng năm..... Nếu đốt cháy thì có thể phát

điện cho cả một thành phố nhỏ.

Dạo bước đến, Karen trông thấy một con quạ đen bay đến trước mặt mình, nó

đang dẫn đường cho mình.

Karen đi theo quạ đen, đi tới phía trước một tòa biệt thự tầng ba ở chếch đối

diện đầm nước, trong sân, Sidrod đang ngồi ở đó nướng bít tết.

“Thưa thầy, ngài cũng có nhà ở đây sao?”

“Rất kỳ lạ à?” Sidrod cười nói, “Trước đây trường học góp vốn xây, khi lên đến

cấp bậc nhất định, có thể giảm bớt 50% chi phí, khi đó ta và bà nội của Gaspol

còn chưa ly hôn, vừa đủ trăm phần trăm.”

“Thì ra là như thế.”

Karen ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh Sidrod.

Sidrod vừa dùng cái kẹp trở mặt bít tết vừa nói: “Ở đây cũng là tài sản duy nhất

mà chúng ta không có phân chia.”

Karen nói: “Ta nghĩ, cũng không phải là vì hoài niệm.”

“Đúng vậy, bởi vì ai cũng không trả nổi một nửa số phiếu điểm còn lại cho đối

phương.”

“Nhà ở chỗ này đắt như vậy sao?”

“Đây vốn là phúc lợi của công nhân viên chức cấp bậc nhất định trong trường

học, nhưng về sau bên ngoài có không ít lãnh đạo của các hệ thống tới đây mua

bất động sản, còn có những Thần Giáo khác mua lại để xây nơi ở cho du học

sinh của mình, giá cả cao đến mức quá đáng.”

“A, cũng chẳng thể trách.”

“Lúc nãy thấy cậu tản bộ rất thảnh thơi, xem ra buổi gặp mặt này cũng không tệ

nhỉ.”

“Đúng vậy, hẳn là có thể thuận lợi tiếp nhận chức vị của cháu gái ngài.”

“Ha ha ha.” Sidrod cũng không tức giận, “Nó là nên buông bỏ công việc, suy

xét về cuộc đời của mình cho thật tốt, cậu nhìn bên kia xem...”

Karen nhìn sang, trên đầm nước có hai chiếc thuyền nhỏ đang cùng nhau trôi

lững lờ.

“Thần tử và nó, mỗi người một chiếc thuyền, Thần tử tức giận, nó còn đi theo,

vậy thì Thần tử sẽ càng tức giận, ta cũng không biết phải nói gì với đứa cháu gái

này, lúc nên rút ngắn khoảng cách, nó xa lánh người ta, lúc nên cho người ta

khoảng trống để yên tĩnh, nó lại chủ động kéo gần khoảng cách.”

“Trong công việc, Trưởng khu cũng không có bất cứ vấn đề gì.”

“Cũng giống như bà nội của nó, bà nội nó trong công việc cũng không có vấn

đề gì, chức vị sớm đã cao hơn ta, ha ha. Nhưng trên đời này vốn là có một loại

người như vậy, ở bên ngoài, lúc làm việc với người ngoài thì vô cùng hoà thuận

và suôn sẻ, về đến nhà, đối mặt với người mà mình vốn nên thân thiết nhất,

ngược lại không biết làm sao để chung sống với nhau.”

“Đúng là có tình cảnh như vậy, bọn họ sẽ có thói quen đem cảm xúc tốt nhất để

cho người ngoài, cũng không mang về nhà.”

“Ta có chút không thể hiểu được.” Sidrod gắp một miếng bít tết xuống, bắt đầu

cắt.

“Có thể là bởi vì sự định vị và nhận thức của bản thân bọn họ cần dựa vào

người ngoài và những chuyện bên ngoài để xác lập, lúc ở trong nhà, bọn họ

ngược lại sẽ trở nên mê mang.”

“Mê mang sao?” Sidrod để bít tết đã cắt gọn vào trong cái đĩa trước mặt Karen,

lại đưa một miếng vào trong miệng mình từ từ nhai nuốt, “Ta cảm thấy không

phải mê mang, mà là không thèm để ý, bọn họ cảm thấy, tất cả những việc trong

nhà, cũng là chuyện đương nhiên, người trong nhà, cũng đều mơ hồ.”

Karen không có tiếp lời, yên lặng cầm lấy cái nĩa ăn bò bít tết, anh cũng đói

bụng.

Đám người của Phái học viện kia thật là quá xa xỉ, thế mà chỉ là uống rượu

uống trà mà không dùng bữa ăn tối sao?

Sidrod mở miệng hỏi: “Quan hệ giữa cậu và ngài Thần tử rất tốt, cậu cảm thấy

ngài Thần tử là một người như thế nào, Karen, ta đang thỉnh giáo cậu một cách

nghiêm túc, mong cậu cũng nghiêm túc trả lời ta.”

Karen đáp lời: “Ngài ấy chưa bao giờ quên rằng bản thân mình là Thần tử.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK