phận sự đã sớm được sắp xếp rời đi, cho dù là hộ vệ phụ trách an toàn cho
hoàng cung, cũng đã nhận được mệnh lệnh rút lính gác đặc biệt.
Cũng có những người không cách nào rời đi, ví như là lão quốc vương sau khi
biểu diễn vĩ cầm xong, ông ta và mười đứa cháu gái, cháu dâu ôm cùng một
chỗ, co quắp trong góc phòng ngủ mà run lẩy bẩy.
Ở trong mắt người bình thường, bọn họ là Vương tộc thân phận tôn quý, là biểu
tượng tinh thần của đế quốc Wien, sau khi tin tức về nữ vương tiền nhiệm qua
đời truyền ra về sau, không chỉ có rất nhiều người Wien đau buồn, ngay cả
trong thuộc địa của đế quốc đều có không ít người thật sự quỳ xuống khóc lóc;
Bọn họ sẽ so sánh mình như "Heo chó", mà Vương tộc Wien trong mắt bọn họ,
thì là "Thần".
Nhưng mà trong làn sóng tranh đấu của Thần Giáo chính thống, Vương tộc
cũng chỉ là người, không, cũng chỉ là heo chó.
Cho nên việc mà bọn họ có thể làm lúc này cũng không nhiều, thậm chí cũng
không biết bên ngoài rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể cầu nguyện lần
tai họa này sẽ không lan đến chỗ của mình.
Lão quốc vương bờ môi trắng bệch ngập ngừng nói, hắn hi vọng dường nào
mình lúc này liền là một con con gián a, như thế lại càng không có người chú ý
tới mình, từ đó thu hoạch được chân chính tự do.
Đây cũng không phải là lưỡi đao treo lên đỉnh đầu, mà là lúc nào cũng có thể có
nguy cơ một cái thuật pháp lan ra san bằng chỗ của bọn họ.
Trên thực tế, nội bộ vương cung hiện tại rất quạnh quẽ, ngay cả người hầu đều
được sắp xếp rời đi, bởi vì trong kế hoạch ban đầu sẽ sắp đặt một tiết mục tiếp
đãi tối cao của vương thất Wien;
Những nữ quyến thân thuộc bây giờ ở bên cạnh lão quốc vương đều là "Người
biểu diễn", mà chức vị của bản thân lão quốc vương, là người dẫn chương trình.
Cục trưởng Kissen lựa chọn đến nơi đây dùng bữa ăn khuya, gặp Karen một lần
nhưng thật ra đây là chuyện thứ yếu, thậm chí có thể nói là bổ sung, nếu như
hắn thật sự muốn gặp, mở một căn phòng riêng trong khách sạn Ankara là được;
Dù gì thì lúc ấy bảo an bên trong khách sạn vẫn là do một tay Karen bố trí,
muốn tìm một chỗ yên tĩnh để tổ chức một cuộc mật đàm thu nạp vẫn rất dễ
dàng.
Cho nên hắn là chạy đến đây vì cái tiết mục này, từ bên trong ý của hắn thì biết
được, hắn từng cùng cha mình đến đây.
Cũng không biết lúc ấy là do hắn nhìn trộm tiết mục mà cha mình thưởng thức
nên ghi tạc trong lòng nhớ mãi không quên hay vẫn là nói đã từng cùng cha của
mình thưởng thức rồi nhiệt liệt vỗ tay.
Tầng lớp quyền quý vì đã thoát khỏi phiền muộn sinh tồn quá sớm, mà lại còn
không có xây dựng nên lên trụ cột thế giới tinh thần kiên cố mà nói, thường
thường sẽ trầm luân vào trong những truy cầu dục vọng và phóng túng bản thân;
Thần giáo thật ra cũng giống như vậy, thậm chí có thể càng quá mức hơn, bởi vì
bọn hắn rất dễ dàng mất đi nhận thức về "Người", sa đọa xuống mức độ khó có
thể "Để người" tưởng tượng.
Nhưng so sánh với Thần Giáo khác vẫn còn đang giữ lại đặc thù nguyên thủy
trong khu vực thánh địa trung tâm của mình, Trật Tự Thần Giáo bởi vì một
quyển Điều Lệ Trật Tự và giáo nghĩa của Trật Tự, có thể nói là một sự cá biệt
trong giới Thần Giáo, một dòng nước trong.
Kết quả dẫn đến cũng không phải Trật Tự Thần Giáo không có cặn bã, biến thái
và những kẻ sa đọa, nhưng bọn hắn bình thường là phía sau lưng lén lút làm
cầm thú, trước mặt người thì áo mũ chỉnh tề.
Đáng tiếc là lần này sự việc phát triển vượt quá dự liệu của hắn, mặc dù hồi
trước đại khu thành phố York mới phát sinh vụ án nhà Đại chủ giáo bị ám sát,
nhưng ai có thể nghĩ tới trong thời gian ngắn sẽ xảy ra hai lần?
Cục trưởng cũng có nghĩ đến các biện pháp an ninh, nhưng người nào lại có thể
nghĩ đến, người ra tay với hắn, lại đến từ nội bộ Thần Giáo.
Mấy tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật và tổ bảo an đến từ Ban quản lý đại khu vốn
được sắp xếp ở phía ngoài, cũng bị điều đi không một tiếng động, những điểm
liên lạc cũng bị bãi bỏ, cuối cùng dẫn đến nơi này bị người khác tạo ra một cái
khu vực chân không.
Chỉ cần "Gián điệp" và "Nội gian" đủ nhiều, ngay cả ám sát, cũng có thể làm
giống như nhiệm vụ đang được chấp hành một cách quang minh chính đại.
...
"Ùng ục... Ùng ục... Ùng ục..."
Xe ba gác vội vàng dừng lại, một cái bánh xe "Tự tiện bỏ vị trí" mà lăn về
hướng ven đường, sau khi đụng trúng cột điện thì mới dừng lại.
Nó có thể kiên trì đến bây giờ, đã rất đáng gờm rồi, mặc dù dáng người Connor
thấp bé, nhưng khi chạy thì tốc độ của báo nếu so sánh cũng chỉ như là rùa.
Không phải không thể được trực tiếp dùng bản thể mà bay đến đây, dẫu sao thì
Connor vẫn còn nhỏ, nhưng cơ thể cũng hơn mười mét, chở mèo và chó thì rất
dễ dàng, vấn đề chính là quá dễ thấy.
Karen yêu cầu là len lén trở về, không muốn đánh động bất cứ đơn vị nào, có
trời mới biết trong sở nghiên cứu sẽ có người của Davins hay là không?
Pall ngồi ở trên đầu Connor vung vẩy vuốt mèo: "Nhanh, chuẩn bị tiến vào
chiến đấu!"
Ashley hỗ trợ dựng bộ xương lên.
"Nhanh, chó ngu, lên!"
"Gâu!"
Kevin chui vào trước, sau đó là Pall, rất nhanh, bộ xương này "Sống" lại.
Nó bắt đầu tiến hành vận động nhẹ làm nóng người, quơ quơ chân lắc lắc tay,
kiểm tra trạng thái một chút.
"Ta cảm thấy không có vấn đề meo."
"Gâu!"
"Haha miêu."
Bộ xương mở tay phải ra, phía trên có một hạt châu, sau đó nắm chặt bóp nát,
phù văn cỡ nhỏ lúc này xuất hiện, bộ xương đưa tay vào, lấy từ bên trong ra một
viên tinh thạch thuộc tính Hỏa, sau đó kéo trang phục ra, bỏ nó vào trong lồng
ngực.
Cái tủ lạnh trong nhà, ngoại trừ có đặt thanh kiếm của Karen, không gian còn
sót lại, thì là những viên tinh thạch thuộc tính Hỏa cố ý mua từ chợ đen, trên
một mức độ nào đó thì cái này có thể ở giải quyết vấn đề bộ xương không thể
hoạt động liên tục.
Bởi vì tinh thạch rất đắt, cho nên đây là lần tiêu xài chính đáng thứ nhất sau khi
Pall và Kevin có được cái món "Đồ chơi" này.
Kích động nhất là Pall, cô đã từng khát vọng lực lượng từ rất lâu rồi, Pall thế
nhưng là một con mèo kiêu ngạo, sự tàn khốc lớn nhất đối với cô trong một
khoảng thời gian rất dài, cô chỉ có thể trở thành vướng víu của Karen.
Bây giờ muốn thật sự chứng minh mình!
"À, không phải, chó ngu, ngươi nhớ kỹ rốt cuộc là người bên nào xuất trận
trước không?"
"Gâu."
"Là không nói rõ ràng sao?"
"Gâu."
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ, lúc nào mới đến lượt chúng ta ra trận? Chúng ta
ra làm nghi thức mở màn hay vào giai đoạn giữa, hay là xuất hiện bế mạc? A,
đáng chết, tại sao ta không có hỏi rõ ràng trước!"
"Gâu Gâu!" (Ý của Karen hình như chỉ là để chúng ta mang Cốt Long đã được
trị liệu xong đến, cũng không có yêu cầu chúng ta cũng ra tay.)
"Như vậy sao được, chúng ta thế nhưng là lực lượng trung kiên đấy!"
"Gâu!" (đúng đúng đúng!)