Cổng Luân Hồi, Thần Luân Hồi tiếp dẫn vô số vong hồn tiến vào trong Cổng,
cho những vong hồn này một cõi luân hồi thật sự yên vui.
Hai chữ "Tiếp dẫn", ở giữa đã bỏ đi biết bao máu tanh chồng chất, chỉ còn lại sự
dịu dàng giả dối.
Vào niên đại đó, có bao nhiêu linh hồn là tự nguyện, có bao nhiêu linh hồn là bị
ép buộc, bây giờ đã không cách nào thống kê, chỉ có thể dựa vào việc Ranedal
nghe theo lệnh mà vào bên trong đổ rác mới nhìn ra được thái độ thật sự của
những linh hồn năm đó đối với thế giới trong Cổng.
Nhưng sự thật chính là, lúc đầu ở bên trong Cánh Cổng Luân Hồi, bởi vì thành
phần nguyên thủy vốn phức tạp, cho nên tín ngưỡng của các đại giáo hội đều
xuất hiện ở thế giới trong Cổng.
Nhưng cùng với thời gian dần dần trôi qua, Cánh Cổng Luân Hồi bởi vì đứng
sừng sững ở trong Luân Hồi Cốc, vì cách mỗi mười năm Luân Hồi Thần Giáo
đều có thể phái thế hệ trẻ tuổi vào trong Cổng để thí luyện, cách cục của tín
ngưỡng trong Cổng tất nhiên sẽ phát sinh sự thay đổi to lớn.
Ở ngoài Cổng, Luân Hồi Thần Giáo bị Trật Tự Thần Giáo đánh đến nỗi phải
cầu hoà, thất bại trước giáo hội đứng đầu hiện nay, thật ra thì cũng không quá
mất mặt.
Nhưng ở trong Cổng, địa vị của Luân Hồi Thần Giáo còn “Hùng mạnh” hơn so
với Trật Tự Thần Giáo rất nhiều, di sản của rất nhiều Thần Giáo trong đây đã bị
đứt đoạn, còn sót lại một chút cũng chỉ cũng là cố một chút hơi tàn.
Không nói quá một chút nào, mặc kệ ngươi có thật sự là tín đồ của Luân Hồi
Thần Giáo hay không, ở thế giới trong Cổng, ca ngợi Luân Hồi, đó là một lựa
chọn mang tính chính trị chính xác.
Đám người của Karen trước đây căn bản cũng không có ngờ tới, ở chỗ này, còn
có thể gặp phải tín đồ Trật Tự.
Trật Tự muốn truyền giáo ở chỗ này, độ khó của nó còn khốc liệt hơn nếu so
sánh với đám tàn dư Ánh Sáng ở thế giới bên ngoài.
Ông lạo kinh ngạc nhìn quay đầu lại, nhìn xem vị thanh niên đang đứng ở trên
tường thành kia, cảm giác được hơi thở của Trật Tự đậm đặc đến nỗi làm cho
linh hồn của ông ta run rẩy.
Từng sợi xích hùng hồn được Ngọn Lửa Trật Tự bao phủ, ở trong mắt của ông
lão cũng không cảm thấy dữ tợn mà ngược lại tràn đầy thân thiết.
Nhất là hình tượng khuôn mặt của người trẻ tuổi này!
Từ rất lâu trước đây, ông ta đã từng đi theo người dẫn đường của mình bước vào
một hang động, nơi đó từng là một nơi Trật Tự truyền giáo, lúc ông ta đến thì
nó đã bị bỏ hoang.
Ở nơi đó, ông lão từng nhìn thấy qua một bức tranh tường, cũng sao chép nó lại,
tranh tường vẻ lại Thần Trật Tự, mặc dù không thể nhìn rõ mặt của Thần, nhưng
lại có thể rõ ràng phân biệt được, cơ thể và dáng vẻ của Thần, thật ra khác biệt
với bọn họ.
Thần, không phải cùng một giống loài với bọn họ!
Không,
Đó là vì thần vốn là cấp độ sinh mệnh đã vượt qua chúng ta!
Mặc dù tín đồ của Luân Hồi ở thế giới trong Cổng này vì chèn ép không gian
tồn tại của những tín ngưỡng khác, không tiếc mà bịa đặt rằng những vị Ngụy
Thần khác là tư tưởng còn sót lại từ thế giới "trong Cổng" mang ra đây.
“Thế giới trong Cổng”, đã là thế giới của Luân Hồi, nếu không thì ngươi cũng
không cách nào giải thích được vì sao những ngài Điềm Lành đi ra từ “trong
Cổng” đều là tín đồ của Luân Hồi.
Không thể không nói, đây là một loại phương thức cực kì hữu hiệu để phá hủy
tín ngưỡng, cũng lấy được hiệu quả thực tế rất tốt.
Từ cuối kỷ nguyên trước cho đến kỷ nguyên này, trong một khoảng thời gian
dài như vậy, những người tham gia thí luyện mỗi mười năm tiến vào trong
Cổng, toàn bộ hầu như đều thờ phụng Luân Hồi, dùng một thế giới khác để làm
ví dụ, đủ để làm lung lay nền móng của những tín ngưỡng khác dựa vào trên
nền tảng của sự nhận biết sai lệch của thế giới này.
Bây giờ, nước mặt ông lão đã chảy đầy mặt.
Nước mắt của ông ấy cũng không có gì khác biệt với nước mắt của người bình
thường, đều là óng ánh trong suốt.
Ông ấy cực kỳ cảm động, bởi vì ông ấy nhìn thấy hi vọng, nhìn thấy ánh rạng
đông.
Không chỉ là bởi vị Karen sử dụng thuật pháp chiến tranh Pháo Đài Hắc Ngục
đã sớm thất truyền ở nơi này, cũng không chỉ bởi vì trên người Karen tỏa ra khí
thế mãnh liệt của Trật Tự, càng không chỉ bởi vì Karen xuất hiện kịp thời trong
lúc bọn họ cầu mong nhất.
Mà là bởi vì hình tượng của Karen!
Theo sự nhận biết của ông lão, ông ta cũng không rõ ràng sự khác nhau thật sự
giữa "Trong Cổng" và "Ngoài Cổng", bởi vì cấp độ của ông ta còn chưa đủ cao,
còn nữa, hệ thống của Trật Tự Thần Giáo ở trong thế giới này đã sớm bị phá
hủy thành mảnh nhỏ, không chỉ có hệ thống thuật pháp truyền lại bị khiếm
khuyết và tổn thất một cách nghiêm trọng, thể hệ tri thức bị gián đoạn càng sâu.
Cho nên, ông lão cũng không biết Trật Tự Thần Giáo ở "Thế giới trong Cổng"
cuối cùng mạnh đến mức nào, ông ta chỉ là từ việc Karen xuất hiện mà biết
được, "Thế giới trong Cổng", vẫn có một nhóm người vẫn tin vào Trật Tự, bọn
họ cũng giống như mình, mặc dù cũng gian khổ, nhưng cũng đang phấn đấu,
cũng đang kiên trì!
Điều này đã đủ.
Mấy người thiếu niên nhìn Karen, trong mắt toát ra sự kinh ngạc và vẻ mơ ước,
trong thời khắc tối tăm khiến bọn họ tuyệt vọng nhất, bất cứ người nào xuất
hiện để cứu trợ họ vào lúc này, trên người hắn đều sẽ mang theo một vầng hào
quang.
Trở về từ cõi chết, loại cảm giác này khác gì con non vừa chào đời, lần đầu tiên
nhìn thấy mẹ của mình.
Thủ lĩnh của những kẻ đuổi giết cũng rất nhanh khôi phục lại từ trong sự kinh
sợ, hắn nhận ra hình tượng của Karen, mặc dù hắn cảm thấy đây là việc không
thể tưởng tượng, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng việc hắn ra lệnh tấn
công.
Lúc này, đã không lo được tổn thất, hắn không chỉ muốn tiêu diệt bọn tàn dư
Trật Tự này, còn muốn giết chết cả vị Điềm Lành có dáng vẻ rất giống với thần
quan Trật Tự kia... Tốt nhất là bắt sống.
Đối mặt với một đám tín đồ Luân Hồi đang vọt về phía mình, hai tay Karen
giang ra, từng sơi Xiềng Xích Trật Tự trực tiếp quét về phía đám người.
Những tín đồ Luân Hồi nhỏ yếu ngay lập tức bị xuyên thủng, hay là bị Ngọn
Lửa Trật Tự phía trên sợi xích đốt cháy, tín đồ Luân Hồi mạnh hơn một chút tất
nhiên có thể né tránh và ngăn cản sợi xích, nhưng sau một hồi, những sợi xích
sẽ tự phát nổ, sát thương càng mạnh hơn.
Những sợi xích tự phát nổ rất nhanh lại được ngưng tụ lại nhờ vào nguồn năng
lượng linh tính khổng lồ của Karen, tiếp tục quay lại chiến trường. Chỉ trong
chốc lát tiếng kêu thảm thiết lại tiếp tục vang vọng.