Trong giấc mơ, khi bên tai lại nghe thấy âm thanh nước chảy quen thuộc kia,
Karen mở mắt ra, trông thấy Lưỡi Hái Chiến Tranh đang đung đưa ở trước mặt
mình.
Không có cảm giác khủng hoảng, không có sự e ngại, thậm chí không thấy chán
ghét và phản cảm, ánh mắt của Karen từ vẻ bình tĩnh dần dần trở nên nhu hòa,
giống như là cất tiếng chào một người bạn cũ;
Sau đó hai mắt nhắm lại, tiếp tục ngủ, âm thanh "Tí tách" kia, cũng bắt đầu dần
thu lại.
Có một số việc, trải qua nhiều lần, tự nhiên cũng sẽ thích ứng.
Sau khi tỉnh giấc thì cũng đã lúc hoàng hôn, thời gian giấc ngủ này ngắn hơn so
với trong dự đoán của mình, nhưng chất lượng lại cực kỳ tốt, ngồi dậy, Karen
quay đầu nhìn về phía gói thuốc và cái gạt tàn đặt trên tủ đầu giường do cậu
mình chuẩn bị, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác nếu không hút một
điếu ở đây thì sẽ phụ lòng yêu thương của cậu mình.
Nhưng chỗ này dù sao cũng là phòng của Richard, hơn nữa bản thân Karen
cũng không có thói quen hút thuốc trong phòng ngủ.
Rời khỏi giường, đi về hướng cửa phòng ngủ, ngoài cửa truyền đến âm thanh
"Sột sột soạt soạt", giống như là một diễn viên sau khi nghe thấy tiếng người
dẫn chương trình hối thúc, bắt đầu chuẩn bị sau cùng trước khi lên sân khấu, hơi
có vẻ bối rối.
Karen cố ý chậm bước chân lại một chút, đợi đến sau khi tiếng động kết thúc,
mới mở cửa phòng ngủ ra.
Deron ngồi trên ghế đưa lưng về phía cửa phòng ngủ buông tờ báo trong tay
xuống, lấy kính mắt, giống như là vừa mới nghe được tiếng mở cửa mà nghiêng
người nhìn về hướng Karen, dùng một giọng điệu rất bình thản mà nói:
"Cháu tỉnh rồi à, ngủ ngon không?"
"Ngủ rất ngon, ông ngoại."
Deron hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, trên mặt lộ ý cười, lúc muốn thu hồi thì
lại không được, chỉ có thể tiếp tục cười.
Karen chỉ chỉ về hướng phòng tắm phía ngoài, nói: "Ông ngoại, cháu đi rửa mặt
một chút, sau đó lại nói chuyện với ngài."
"Tốt, tốt, tốt."
Chờ sau khi Karen đi vào phòng tắm đóng cửa lại, Deron lập tức đứng người
lên nhanh chóng phất tay với phu nhân Đường Lệ trong phòng khách dưới lầu!
Phu nhân Đường Lệ vốn đang ngồi uống trà phía dưới nhịn không được liếc
mắt, động tác hiện tại của lão già hiển nhiên giống hệt một con tinh tinh đang
nhảy nhót.
Rất nhanh, phu nhân Đường Lệ lấy một bộ quần áo mới đi tới.
Deron trông thấy vợ mình cầm cái này đến, lập tức nói: "Trà nước, điểm tâm,
hoa quả, đợi chút nữa Karen muốn trò chuyện với ta."
"Lúc sáng hai người không trò chuyện?" Phu nhân Đường Lệ hỏi.
"Buổi sáng nào có thời gian để ta trò chuyện chứ!"
Lúc buổi sáng ông ấy bận xem xét và quản lý biểu cảm.
"Lập tức đưa lên cho ông, biết trước là ông nói chuyện với cháu ngoại, người
không biết còn tưởng rằng ông sắp đi gặp mặt Đại tế tự đấy."
"Gặp Đại tế tự thì trái lại ta cũng sẽ không kích động như thế."
"A, cũng phải."
Phu nhân Đường Lệ đi đến của phòng tắm, gõ cửa một cái, nói: "Karen à, cháu
có phải muốn tắm rửa không? Quần áo mới để ở chỗ này, khăn tắm mới cũng ở
đây, tự cháu mở cửa lấy."
"Được rồi, bà ngoại."
Đặt đồ đạc xuống, phu nhân Đường Lệ nhẹ nhàng lắc lư bước xuống dưới lầu,
tâm trạng vô cùng tốt.
Làm sao để hình dung cảm giác này?
Mình và chồng giống như là hai người già cô độc, trong ngôi nhà lạnh lẽo bỗng
nhiên xuất hiện hơi ấm và nơi để gửi gắm.
Mặc dù nghĩ như vậy cũng không công bằng đối với những đứa con của mình,
nhưng phu nhân Đường Lệ cũng không cần quan tâm nhiều, bản thân bà thấy
vui là quan trọng nhất, cũng không thích kéo cảm giác tội lỗi lên trên người
mình.
...
Karen đứng dưới vòi sen, để nước ấm nhẹ nhàng cọ rửa cơ thể, không thể không
thừa nhận đó là vào thời điểm này, anh lại cảm nhận được không khí gia đình
thêm một lần nữa.
Lúc trước khi bà ngoại cầm quần áo tới, để Karen lập tức hồi tưởng lại về thím
Mary, thím cũng sẽ chuẩn bị kỹ càng quần áo sạch trước khi người nhà đi tắm.
Cho nên, mình là may mắn, sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ thì sống ở nhà
Inmeraise, hiện tại, thì là nhà Guman.
Khóa vòi nước lại, Karen cầm lấy khăn tắm bắt đầu lau người, đồng thời nhìn
xem chính mình trong gương.
Deron hiện tại là Chủ giáo phụ trách từng cái trận pháp của các bộ môn ở đại
khu, sau khi nhận nhau với ông ấy, gần như có thể biến tướng thành mình một
tay nắm giữ hệ thống trận pháp của đại khu;
Đây là một cương vị quản lý mặt kỹ thuật, mà đặc điểm của nó đó là trong ngày
bình thường gần như không cảm giác được sự tồn tại của nó, nhưng khi nó thật
sự xảy ra vấn đề, ảnh hưởng lại to lớn nhất.
Trong tình huống cực đoan, bây giờ tương đương với việc mình có năng lực để
có thể tê liệt và phong bế toàn bộ đại khu thành phố York.
Nguyên nhân lúc trước mà Karen cho rằng phải chăng có cần thiết nhận nhau
với Deron hay không đó là ông ấy sẽ không vì lợi ích tính toán người nhà và
bạn bè của mình, nhưng trái lại, ông ấy cũng sẽ không giả vờ không biết mà
không thèm đếm xỉa đến sự trợ giúp mà người nhà có thể đem đến cho mình.
Lại thêm sự tín nhiệm của Sous và tán thành của Bern, sức ảnh hưởng của mình
ở đại khu thành phố York, có thể nói là bao trùm toàn phương diện;
Tiểu đội trực hệ của mình, ngoại trừ đặc thù như Philomena, những người còn
lại hầu như đều lên chức, không bao lâu, mình sẽ có thể dựa vào bọn họ mà có
được lực lượng phụ thuộc có tác dụng hơn.
Chờ đến sau khi đám võ sĩ Ám Nguyệt đến, nếu tất cả đều có thể thuận lợi,
mình còn có thể có được một đội ngũ hoạt động độc lập khỏi hệ thống của Thần
Giáo.
Mặc dù nói khoảng cách đến khi Rasma ngưng tụ mảnh vỡ Thần Cách càng
ngày càng gần, nhưng tốc độ phía bên mình, cũng không chậm.
Mùa đông lại đến, lúc mình đến Wien, mùa đông vẫn chưa hoàn toàn đi qua,
cho nên nói, ai có thể trong khoảng thời gian không đến một năm ngắn ngủi,
trong đại khu quản hạt của Trật Tự Thần Giáo, leo đến vị trí giống như này?
Mình của một năm sau, sẽ lại ở đâu?
"Ta muốn cám ơn ông, Rasma." Karen nhìn xem mình trong gương, mặt mỉm
cười, "Là ông, cho ta động lực."
Bà ngoại chuẩn bị cho mình quần áo hàng ngày, về phần bộ thần bào mình cởi
ra, bà ngoại sẽ giặt sạch sau đó để chồng mình tu sửa lại trận pháp bên trong rồi
để Healy mang về chỗ mình ở.
Karen đi ra phòng tắm, về phòng ngủ.
Deron ngồi ở cạnh bàn đọc sách phòng ngủ, trên bàn sách có để trà nước và vài
món điểm tâm.
Karen đi đến, Deron đang đưa tay chuẩn bị cầm lấy ấm trà, Karen đưa tay cầm
lấy ấm trà trước rồi châm nước.
"Bà ngoại cháu đã nhắc nhở ta, có chút vấn đề ta không tiện hỏi, nhưng ta cũng
không biết cái gì là tiện hay không, cháu xem xét xem rồi trả lời cho ta chứ?"
"Được rồi, ông ngoại."
"Trước lúc đến Wien, cháu sống ổn không?"