"Đó là ô nhiễm tác động để ta không kiềm chế được lòng mình."
"Ha, Muri, tuổi ta còn nhỏ, nhưng ta cũng không phải người ngu, anh không cần
thiết phải gạt ta."
Muri thở dài, không tiếp tục nói tiếp, cậu ta là có rất nhiều lời muốn nói với
người nhà mình, nói với ông nội mình, nhưng cũng không có suy nghĩ thông
qua trận pháp truyền tin để trực tiếp chửi nhà Benda mình không có thân tình,
không có nhân tính.
Cậu ta chỉ là muốn dùng thành tính của mình để chứng minh, năm đó gia tộc
lạnh lùng đối với mình, năm đó gia tộc quyết định vứt bỏ mình để đổi lấy vị ở
trong Cánh Cổng Luân Hồi kia, là sai lầm và thiển cận!
Leon quỳ xuống đất cầu nguyện, ngẩng đầu nhìn bầu trời, bên trong miệng nhỏ
giọng nói chuyện, thân nhân đã rời đi, cách mình rất xa, nhưng vẫn có thể nghe
được lời thì thầm.
Wilker đứng ở bên cạnh ngáp dài, cậu ta không quá ưa thích tình cảnh này, mặc
dù cậu ta rất khao khát chức vị và tiền đồ, nhưng sự phấn đấu của cậu ta phần
lớn đều xuất phát từ sự chênh lệch sau khi thầy của mình mất tích.
Cậu ta đã thấy việc đời, có được đãi ngộ quá cao, cho nên càng muốn nhìn thấy
thực tế hơn.
Philomena đứng một mình, có chút không hợp nhau với hoàn cảnh náo nhiệt ồn
ào chung quanh, nhưng mà vẫn còn tốt, sau khi ôm một cái thắm thiết với ông
nội của mình, Richard chủ động đi đến bên người Philomena.
"Karen biết nấu cơm, a không, chúng ta phải đi cách ly để quan sát một khoảng
thời gian."
"Ừm." Philomena lên tiếng.
"Sao trông cô có vẻ không được hào hứng cho lắm?"
"Lúc trở ra, quá thuận lợi."
"Quá thuận lợi không tốt sao?"
Philomena nhấc cái túi trong tay lên, bên trong là từng cái ống tiêm: "Tiêm cũng
còn không dùng hết, đã kết thúc sao
"Nhưng mà, Jerry của ta không có cảm ứng được bất cứ gì khác thường."
"Ta biết, bởi vì…" Philomena nhìn về phía Karen, lại nhìn về phía Neo, "Bọn
họ cũng không phát giác được dị thường, xem ra chúng ta là thật sự an toàn trở
về, chỉ hao tổn một cái người."
"Ha ha, cô còn đang lo lắng cái này sao, thật ra không cần lo lắng, có thể vào,
cũng đã là công lao lớn."
Philomena nhắm mắt lại, thử nhập mộng, sau đó cô tiến vào giấc mộng của
mình, ngay sau đó, cô lại rời đi giấc mộng, trở về hiện thực.
Có thể tự do tiến vào mộng cảnh, điều này có nghĩa đã thật sự ra ngoài.
Krato và Nicole đi tới trước mặt thầy của mình, bọn họ đang nhỏ giọng báo cáo,
lập tức, thầy của bọn họ đều không hẹn mà bắt đầu cùng an ủi bọn họ, hẳn là về
việc không thể mang bàn cờ của Thần Mê Hoặc ra ngoài.
Thật ra thầy của bọn họ thật có không tư cách trách móc nặng nề bọn họ, bởi vì
học trò của họ vốn là thay thế, chịu nguy hiểm.
Về phần những người tình nguyện khác, có người đã không biết từ nhận lấy
rượu từ chỗ nào, cũng có người thật sự đi tới phía trước trận pháp truyền tin, bắt
đầu nói chuyện với người nhà của mình.
Nơi xa, từng chiếc xe ngựa thuộc về Trật Tự Thần Giáo đã chạy tới, chở những
người tình nguyện tiến về bệnh viện giáo hội tiến hành kiểm tra sức khoẻ.
"Karen."
"Đại chủ giáo Bern, ngài không phải nói là sẽ không tới hiện trường sao?"
Bern cười nói: "Ta chỉ là đến để xem tình huống hiện trường, ta cũng không ngờ
tới các ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy."
"Thật ra sau khi các ngươi trở ra không bao lâu, Bern đã đến." Kumut cười đi
ra, ông ta là tổ trưởng tổ xử lý sự kiện lần này, Đại chủ giáo khi ngồi cùng với
ông ta đều phải ngồi ở dưới, "Bộ trưởng Karen, ta có thể nhìn ra, Đại chủ giáo
Bern cực kỳ xem trọng ngươi."
"Cảm ơn ngài."
"Cám ơn ta hay là cảm ơn hắn?" Kumut hỏi.
Bern nói ngay: "Đương nhiên là cảm ơn ngài."
"Vậy cũng không thể cảm tạ suông được." Kumut ra hiệu Karen đi theo mình,
"Đến đây, để ta giới thiệu vài vị cho ngươi quen biết."
Tên của những vị này, Karen đều có thể nói ra, có thể nói là đều "quen biết" đối
phương, nhưng quen biết trong quá khứ khác biệt với quen biết vào lúc này.
Sau lần gặp mặt lần này, Richard có thể giúp Karen tặng quà vào ngày lễ và
ngày tết.
"Vị này là ngài Hissencaro…."
"Vị này là ngài Henchell…
Mỗi khi Kumut giới thiệu một vị, Karen chỉ hành lễ một vị, đối phương cũng
đáp lễ.
"Vị này là ngài Dis …."
"Ngài Dis … " Karen bỗng nhiên ngẩng đầu, phát hiện vị trước mắt này, vậy mà
thật sự là Dis.
Nhưng lúc Karen nháy mắt một cái rồi lại nhìn lên, phát hiện vị mắt trước này
lại biến thành bộ dáng của một người khác, không phải Dis.
Trong chốc lát cơ thể Karen giống như là rơi vào hầm băng.
Anh lập tức quét mắt nhìn vào tất cả mọi thứ xung quanh, đều như bình thường,
mà bên kia, Nicole và Anlans, đang giao hai hộp chứa Thần khí cho thầy của
minh
"Bộ trưởng Karen, rất hân hạnh được biết ngươi." Trên mặt vị Dis này nở nụ
cười hiền lành.
"Vù."
Karen giơ một tay lên, thanh kiếm Diamance trên lưng bay vào trong lòng bàn
tay, sau đó không chút do dự mà đâm thẳng vào ngực của người đứng trước
mặt.
Hoặc là ta điên rồi, hoặc là thế giới này đã điên rồi.
Karen cảm thấy là mình điên rồi, cho nên trong nháy mắt mình mới có thể dùng
phương thức quyết liệt nhất để đi nghiệm chứng thế giới này!
Nó cực kỳ chân thực, chân thực nỗi vượt qua tất cả những huyễn cảnh cao cấp
mà mình từng trải qua.
Nếu ngươi là chân thực, vậy chắc chắn sẽ đổ máu chứ?
"Ừng ực ừng ực • • • •."
Máu tươi thuận theo thanh kiếm mà chảy ra, hắn ta thật sự chảy máu.
Nhưng vào lúc này, Karen bỗng nhiên cảm nhận được một sự âm u và lạnh lẽo
khi bị cô lập.
Thế giới vốn rất chân thực kia vào lúc này lập tức biến thành màu xám trắng,
Mà khi anh lại quay đầu nhìn sang bốn phía, lại phát hiện những tín đồ, mọi
người trong nhà, các vị thầy và những nhân vật lớn đang cùng đoàn người tình
nguyện chúc mừng…
Tất cả đều là những cơ thể không trọn vẹn vốn đang quỳ gối ngoài cửa hang của
các thần quan Trật Tự đã chết đi.