Lúc trước khi đi vào cửa của tòa thành này, cô có giấu hai quyển trục triệu hồi ở
bên ngoài, vào lúc này, dưới sự triệu hồi của cô, Tiên Đế cùng một con rùa lớn
xuất hiện ở ngoài cửa.
Hình chiếu của hai con yêu thú ai vào chỗ nấy, bắt đầu mở cửa.
Thật ra, cục diện giữa việc ra ngoài và đi vào bên trong là khác nhau, bây giờ
muốn đi ra ngoài thì dễ hơn rất nhiều so với việc đi vào bên trong, cũng có thể
dùng những phương pháp khác có hiệu suất cao hơn để mở cửa.
Bởi vì cũng chỉ để lại ở ngoài hai quyển trục để triệu hồi, không cần cảm thấy
tiếc nuối;
Hai là bởi vì Ashley có thể "Tinh thần tương thông" cùng với yêu thú được triệu
hồi, giống như là trong vòng tuyển chọn cuối cùng cô đã dùng Tiên Đế để bay
vào trong lỗ đen mà xem trộm đề, lúc này Tiên Đế nhìn như đang phối hợp với
con rùa đen, trên thực tế lúc này nó đang lơ lửng trên không trung, tròng mắt thì
nhanh chóng "liếc ngang liếc dọc", thăm dò tình hình bên ngoài.
Richard nhỏ giọng nói: "Nếu như bên ngoài có người mai phục mà nói, làm như
vậy cũng không phải là chúng ta đang thông báo rằng mình sắp ra, để bọn
chúng chuẩn bị sẵn sang trước sao?"
Memphis đáp lời nói: "Hỏi một câu rất hay đấy, vậy bây giờ mời ngươi nói cho
mọi người một cách để chúng ta có thể ra ngoài mà không cần mở cửa xem
nào."
Richard trừng mắt nhìn, nói: "Phải rồi, tôi quên vẫn cần phải mở cửa."
Vao lúc này cửa đang dần mở ra.
Mas đeo ngược ba lô ở trước người, như vậy thì một chút nữa sẽ thuận tiện cho
việc nhanh chóng lao ra ngoài cửa để bố trí trận pháp.
Trước khi cuộc chiến nổ ra, trận pháp phòng ngự xuất hiện kịp thời có thể cho
cung cấp cho đồng đội sự bảo vệ rất lớn, từ đó biến thế cuộc hỗn chiến trở thành
phe ta có chiến hào để chiến đấu.
Memphis quay đầu nhìn về phía Mas, mở miệng nói: "Chờ một chút nữa thì cậu
phụ trách việc điều khiển trận pháp, để một mình ta bố trí trận pháp."
Mas nghi ngờ nói: "Thế nhưng hai người cùng nhau bố trí trận pháp mà nói thì
hiệu suất có thể cao hơn một chút, không phải sao?"
"Đều như nhau."
Mas sửng sốt một chút, cuối cùng suy nghĩ rõ về câu nói này, gật đầu nói:
"Được rồi, tôi đã hiểu."
Từ trên người của vị đồng đội cùng ngành này, Mas vẫn luôn có thể cảm giác
được cảm giác giống như của thầy giáo trận pháp của mình, điều này có nghĩa
rằng thực lực thật sự của đối phương cao hơn những gì mà ông ta đã biểu hiện
ra lúc trước rất nhiều.
Tuy vậy trong những thời khắc mà thế cục còn chưa thể xác định như thế này,
chỉ có đồ đần mới có thể đi trách đồng đội mình tại sao lại che giấu thực lực.
Ventura và Muri đứng ở hàng thứ nhất, hai người ở phía sau theo thứ tự là Bart
và Philomena
Tiếp theo sau là Blanche và Alfred.
Hàng cuối là Mas, Memphis và Richard.
"Không cần phải tỏ vẻ hồi hộp như vậy, ít nhất thì trên mặt cũng chớ để lộ ra sự
hồi hộp..." Karen nói được nửa câu, bỗng nhiên nghĩ đến mấy cái mặt nạ để ở
trong ba lô của mình, đây là món quà mà đội trưởng để Fanny chuẩn bị cho
mình trước khi tham gia vòng tuyển chọn cuối cùng, vốn dĩ mình cũng đã quên
nó đi, nhưng lúc trước khi bỏ những viên đá ma pháp vào lại phát hiện bọn
chúng được đặt ở ngăn kép trong ba lô, tất nhiên là Aflred với tính tình tỉ mỉ của
mình đã xem nó thành truyền thống của tiểu đội mà đặt nó vào trong.
Nếu ở trong ba lô của mình có, như vậy thì trong ba lô của những người khác
nhất định cũng sẽ có.
"Đeo mặt nạ lên, che lại biểu cảm, sau khi ra ngoài đừng nghĩ đến việc sẽ đánh
nhau, cố gắng hành động tự nhiên một chút, nếu như thực sự có người chuẩn bị
đánh lén chúng ta, vậy chúng ta cũng có thể đánh lén ngược lại bọn chúng."
"Vâng, đội trưởng!"
Tất cả mọi người lấy mặt nạ ra từ trong ba lô rồi đeo lên mặt.
Rất nhanh, cùng với cửa lớn được mở ra, một đám người mang theo mặt nạ
“đầu lâu trắng” bước ra bên ngoài.
Memphis và Mas mỗi người đốt ngọn nến trong tay lên, dẫn mọi người đi xuyên
qua khu quảng trường lúc trước, nếu có việc gì ngoài ý muốn có thể xảy ra mà
nói thì đó là sau khi đi qua khu vực này.
Karen duỗi tay ra về phía Ashley, Ashley đưa tay của mình đến, năm ngón tay
của hai người nắm chặt nhau.
Nắm tay với đội trưởng, trái tim của Ashley bỗng nhiên nhanh chóng nhảy
"Bịch bịch bịch" lên.
Karen nhắc nhở: "Bình tĩnh lại cảm xúc của cô."
"Vâng, đội trưởng" Ashley hít sâu một hơi, bắt đầu yên lặng triệu hồi Sói Bão
—— Mombas!
Mặc dù cha mẹ của Ashley chuẩn bị cho con gái của mình một đống lớn hình
xăm yêu thú để gom cho đủ số lượng, nhưng bên trong có một con, là có thực
lực thật sự, đó chính là Mombas.
Chỉ có điều việc triệu hồi con yêu thú này không chỉ cần phải trả một chi phí
cực lớn, mà tính tình của nó còn rất tệ, kèm theo tỉ lệ sẽ có thể phản bội.
Bởi vì cha của Ashley, tự mình cầm dao làm giải phẫu triệt sản cho Mombas.
Cho nên trong một khoảng thời gian rất dài trước đây, Karen vẫn luôn biết trong
tay Ashley có một con yêu thú rất mạnh, nhưng vẫn luôn không để cô triệu hồi
nó ra.
Ashley cảm giác được mình năng lượng trong người mình đang nhanh chóng bị
hình xăm trên tay kia hấp thu, nếu là trước đây, lúc này cô cũng đã đau đớn mà
ngồi xổm xuống trên đất mà gắng gượng, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy rất nhẹ
nhõm, bởi vì năng lượng của đội trưởng đang nhanh chóng tràn vào giúp cô
giảm bớt gần tám phần năng lượng cần tiêu hao.
Việc này khiến cho cái giá phải trả khi triệu hồi Mombas, nhỏ đến mức gần
bằng Tiên Đế.
Rất nhanh, một con yêu thú khí thế hung bạo ngẩng đầu, nó tựa như đã nhận ra
Ashley, sát ý đang hội tụ về phía cô.
Nó cũng không hẳn là vừa mới xuất hiện lại đi thích chủ của mình, phần lớn là
cảm giác trêu đùa và trả thù, nếu như không có điều kiện tiên quyết là đã đàm
phán xong thì cha mẹ Ashley cũng không dám cho nó để lại dấu ấn tinh thần
trên tay của cô.
Nhưng cái loại suy nghĩ "Phản nghịch" này, Karen rất không thích.
Nhưng mà không đợi Karen thể hiện ý chí của mình ra, một vật khác, đáp lại
sớm hơn cả Karen.
"Xì!"
Thiên Mị ngẩng đầu, phát ra lời cảnh cáo đối với Mombas.
Ý thức của Mombas đột nhiên suy sụp một chút, mọi người bây giờ cũng là thể
ý thức, rất khó phân rõ ràng trên mặt thực lực cụ thể là ai mạnh ai yếu, nhưng
chỉ dựa vào khí thế linh hồn và sự ngang ngược tàn bạo, Thiên Mị thật đúng là
không sợ ai.
Ashley đã nhận ra một khí tức lạ lẫm xuất hiện ở trong người của đội trưởng,
giống như là thể linh hồn, nhưng lúc đội trưởng ở trong Cánh Cổng Luân Hồi
cũng không có ký kết khế ước linh hồn mà?
Dù vậy thì đây chỉ là nghi ngờ nhỏ, trong cơ thể đội trưởng có cái thứ gì kỳ quái
thì cô cũng sẽ chẳng cảm thấy quá bất ngờ.
"Khục..."
Muri đi trước dẫn đầu phát ra một tiếng ho khan, tiếng ho này cho thấy, có biến.
Biểu cảm của mọi người bị che giấu phía dưới mặt nạ, vì đó mà rung một cái,
đó là tượng trưng cho sự hưng phấn.