là hình phạt "Trục xuất".
Trison sẽ được đưa vào khu vực có hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm và tàn khốc,
làm việc lao dịch khai thác, thật ra đó là làm một cái bia đỡ đạn có thực lực hơi
khá một chút, để cái chết của hắn có chút giá trị hơn đối với Thần Giáo.
Nói trên một mức độ nhất định thì những nơi như vậy có thể nói là sống không
bằng chết, thậm chí cái chết mới là sự giải thoát thật sự.
Nếu như nhà Naton vẫn còn, có lẽ còn có thể tìm một chút quan hệ để móc nối,
người thì không về được, nhưng có thể nhận được một chút ưu đãi, nhưng nếu
không có gì bất ngờ xảy ra, thì nhà Naton sẽ biến mất trước cả hắn.
Không phán cực hình cho Trison thật ra còn có một nguyên nhân khác, đó chính
là cha của hắn đã tuyên bố di thư.
Vì để cho cá lớn "Tự sát" thêm phần hợp lý, có thể để lại một chút đường sống
cho cá con.
Tất cả cũng là vì tạo bầu không khí.
Tuyên bố kết quả, kết thúc phiên tòa.
Madeline chủ động đi về phía Karen, mỉm cười nói: "Đội trưởng, ta nghĩ, về sau
chúng ta sẽ thường xuyên liên hệ."
"Đúng vậy, rất vinh hạnh có thể cộng tác cùng cô."
Madeline duỗi tay ra với Karen, thật ra giữa thần quan rất ít khi bắt tay.
Karen cùng bắt tay với Madeline, tuổi tác của cô ta chắc là khoảng giữa ba
mươi đến bốn mươi tuổi, khóe miệng có một nốt ruồi, tướng mạo rất giống chủ
nhiệm phân công quản lý kỷ luật trong trường học, ừm, thật ra thì vị trí chủ
nhiệm của Bộ chấp pháp, thật sự rất phù hợp với hình tượng của cô ta.
Mặt khác, tay của cô ta cực kỳ mềm mại, lúc cùng đối mặt với ánh mắt của cô ta
sẽ không nhịn được mà muốn thăm dò vẻ thành thục dưới thần bào của cô ta.
Ánh mắt của Karen trong nháy mắt tỉnh táo, a, vị chủ nhiệm này đi theo con
đường Tinh Thần.
Madeline cười, cô ta tựa như không nghĩ tới Karen lại có thể tỉnh lại nhanh như
vậy sau khi bị tinh thần của mình tác động, dù vậy vẫn lập tức nói:
"Đội trưởng Karen, ta hi vọng về sau khi chúng ta hợp tác, có thể tôn trọng
nhiều hơn một chút, ý của ta là giữa chúng ta với nhau."
"Đương nhiên."
"Ta có thể nói theo một cách dễ hiểu hơn, phần lớn các vụ án mà phía các vị đề
xuất lên, chúng ta trên nguyên tắc đều sẽ đồng ý, chúng ta sẽ cố gắng không
xung đột với nhau ngoài sáng, thống nhất trong âm thầm rồi lên trên phiên tòa,
như vậy thì có thể bảo toàn uy nghiêm của tòa án Trật Tự."
"Cảm ơn, cảm tạ sự phối hợp của cô."
Đây là đang đại biểu cho thái độ của Bộ chấp pháp đại khu, bọn hắn có thể cho
phía bên Đòn Roi Kỷ Luật sự tư do cao nhất, chỉ cần giữ lại một phiếu có quyền
phủ quyết.
Karen cảm thấy, trong này hẳn là cũng có sự ảnh hưởng khi Leon gia nhập vào
tiểu đội mình.
Nếu không thể đi tiếp trên con đường đấu tranh, vậy thì kế tiếp phải cố hết khả
năng mà cùng nhau tương thân tương ái.
Để báo đáp lại, người mà đối phương bắt và muốn thẩm phán, phía bên mình
cũng không thể can thiệp quá nhiều.
Tóm lại, Karen cũng không có lý do gì để không tiếp nhận ý tốt này.
Thật ra, loại tình huống này tuyệt đối không phải là thứ mà những người ở phía
trên muốn thấy, bọn hắn luôn luôn hi vọng hệ thống bộ môn phía dưới có thể
đấu đá mà không phá nát, sau đó kêu khóc cầu xin phía trên, nhưng trên thực tế,
ai cũng không phải là kẻ ngu, đã không thể vạch mặt, vậy thì mọi người lập tức
hòa vào nhau.
Sau khi Madeline rời khỏi, Alfred mở miệng nói: "Thiếu gia, ta muốn về nhà để
thăm một chuyến."
"A, có chuyện gì rất quan trông sao?"
Karen vốn đang muốn để Alfred lái xe chở mình và Neo đến nhà Naton để xem
náo nhiệt.
"Cà phê của Pall sắp uống hết."
"Được rồi, vậy anh cứ trở về đi."
Wilker nghe được ý của Karen, đứng người lên, trên mặt lộ vẻ mỉm cười, tỏ ra
mình đang rảnh.
Nhưng Karen chỉ chỉ vào cậu ta, phân phó: "Cậu đi phụ trách phần thủ tục tiếp
theo, mặt khác thủ tục để Dalis ra làm chứng, mau chóng trình lên trên để chọn
ngày mở phiên tòa."
"Đội trưởng, không phải Chủ giáo Dorford cũng sắp tự sát rồi sao..."
"Hắn chết hay là không chết, là chuyện của hắn, chúng ta phải làm đủ toàn bộ
quá trình, thẩm phán trưởng Gaspol bây giờ còn chưa trở về đại khu Dinger, bây
giờ cậu đến thảo luận với bà ta để xác định ngày, xác định xong thì dùng quạ
đen báo cho ta biết, vừa lúc để ta hối thúc Chủ giáo Dorford."
"Được rồi, tôi đã hiểu, thưa đội trưởng."
"Mặt khác, Leon, là người vừa mới gia nhập, ông nội của hắn là Đại chủ giáo
của đại khu chúng ta, cậu dẫn dắt hắn ta một chút, về sau ra tòa hắn có thể thay
thế vị trí của Alfred.
Thừa dịp ông nội của hắn còn tại nhiệm chưa về hưu, có thể lộ mặt mấy lần thì
lộ mặt từng ấy."
"Tôi đã hiểu."
Karen không giải thích với Alfred vì sao phải thay thế vị trí của anh ta, Alfred
cũng sẽ không so đo việc này, bởi vì trên thực tế, mặc kệ bản thân Karen có
trong tòa nhà tổng bộ hay không, trên cơ bản thì việc cần làm của người đội
trưởng đội hành động như Karen, đều là do Alfred đang làm.
Nói cho đúng thì ngoại trừ lúc ra tòa và xuất hiện trong các buổi họp mặt quan
trọng ra thì Alfred càng giống với một vị đội trưởng hơn.
Đi đến ghế dự thính, Karen chỉ vào Richard trước, sau đó chỉ chỉ vào Leon ngồi
phía sau, Richard phản hồi “đã hiểu” với Karen.
Lập tức, Neo đứng người lên, cùng Karen đi đến bãi đỗ xe, vừa ngồi vào trong
xe khởi động máy, hắn cũng có chút oán giận nói:
"Phiên tòa này cũng chẳng có gì để đáng đến dự thính, cậu nhất định phải lôi ta
đến đây ngồi, lãng phí thời gian dài như vậy."
"Trực giác nói cho ta, ngài đang muốn làm chuyện gì đó."
"Karen à, bây giờ ta thật sự rất muốn dạy dỗ cậu một chút đấy, cậu thế mà làm
việc bằng trực giác sao?"
"Nếu ngài không muốn làm gì thì ngài sẽ không nhét phiếu điểm vào trong
phong bì để đi đưa tiền phúng điếu."
"Thật ra thì ta muốn thả Dalis ra, sau đó dẫn hắn về thăm nhà một chút, ta vẫn
luôn rất tò mò với việc kết thúc nguyền rủa này."
"Ngài đang chơi với lửa."