bọn họ nghỉ ngơi đi."
"Có cần uống nước không?" Philomena hỏi…
"Ừm."
Philomena cầm một cái chén, bắt đầu mớm nước cho Karen.
Karen cảm thấy nếu so sánh điện hạ Ophelia với Philomena, đều xem như đã rất
biết quan tâm chăm sóc người khác, ít nhất trong lúc Ophelia đút nước cho
người khác uống cũng sẽ không giơ cái chén quá cao để nước tràn vào mũi của
người ta
Nhẹ gật đầu, ra hiệu được rồi, Philomena lấy chén nước ra."Nơi này là nơi
nào?"
"Một hòn đảo, một hòn đảo không tồn tại trên hải đồ."
"Ở chỗ này bao lâu rồi."
"Không bao lâu, vẫn chưa tới thời gian hai ngày. Ngài không cần phải lo lắng,
chúng ta ở lại nơi này, một là bởi vì vết thương của ngài cần dừng lại để tĩnh
dưỡng, hai là vì quan sát tình huống một chút, con mèo kia của ngài thế mà rất
có lòng tin dẫn mọi người rời khỏi biển cả."
"Vị trí hiện tại của chúng ta, có lẽ cũng không cách khu vực chiến trường được
bao xa."
"Không xa, dựa theo tốc độ di chuyển của chiến thuyền mà xem xét, có thể nói
là rất gần, nhưng hai ngày này không có bất cứ dấu vết gì của chiến thuyền
Luân Hồi đi ngang qua nơi này, sau khi bọn họ đánh xong trận kia chắc hẳn đã
ngay lập tức tiến về phía quần đảo Winroth để giải vây rồi."
"Ừm."
Karen lên tiếng, xem ra thì nhóm người của mình đúng là an toàn.
"Vết thương của ngài vốn rất nặng, bây giờ đã tốt hơn nhiều."
"May mắn mà có Blanche." Karen cười nói.
"Không, là do cơ thể của ngài chưa từng xuất hiện một chút xíu dấu hiệu gì của
sự nhiễm trùng, điều này khiến cho Mục Sư có thêm nhiều không gian để phát
huy, việc mà cô ta làm được nhiều nhất cũng chỉ giúp ngài khôi phục vết thương
lại như cũ, khôi phục dung mạo."
Bỏng sợ nhất đó là nhiễm trùng, cơ thể của Karen chắc hẳn đã bị bỏng diện tích
lớn, nhưng bởi vì cơ thể của anh đã từng bị Ranedal cải tạo, sự ô uế càng kinh
khủng hơn còn chịu được, mà vết thương nhiễm trùng... Chỉ có thể coi như là
thứ cấp thấp nhất.
Chỉ có điều là sự đau đớn này, nên chịu thì vẫn phải chịu, nhưng sau khi chịu
đựng xong cũng không có cái tác dụng phụ gì, xem xét trên tổng thể vẫn đáng
giá. Đợi một chút, khôi phục dung mạo?
Karen cúi đầu xuống, trông thấy làn da ở vị trí trước ngực mình còn rớm máu.
Philomena mở miệng nói: "Là mèo của ngài nói không cần băng bó vết thương
cho ngài, bằng không đợi lúc để lộ băng gạc sẽ còn phải kéo theo một lớp da lại
chịu đau đớn thêm một lần." Karen nhẹ gật đầu, cũng đúng, đã không có nguy
cơ bị nhiễm trùng, bên người lại có một vị mục sư, vậy thì mọi thứ trực tiếp một
chút là được. Tuy vậy thì Karen vẫn giơ tay lên, sờ lên đầu của mình, không có
sờ thấy tóc, lại theo đó mà sờ lên trán của mình, cũng không cảm nhận được
lông mày. Philomena nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch.
Karen cảm giác được, cô ta là đang nhịn cười.
Thật lâu, cô ta hít sâu một hơi, nói: "Những phần lông tóc này rất nhanh cũng sẽ
mọc lại thôi."
"Thật ra ta đang cảm thấy rất có hứng thú với bộ dạng của mình lúc này, có
gương sao?"
"Không có."
"Kiếm của ta."
Philomena dựng thanh kiếm Lưu Tư lên giúp Karen, để thân kiếm quay về phía
đối diện với Karen, mượn nhờ tia sáng hơi mờ tối lúc này, Karen nhìn thấy hình
ảnh phản chiếu của mình trên thân kiếm. Không có tóc không có lông mày, nhìn
có vẻ hơi quá sạch sẽ, nhưng cũng không tính là quá khó coi.
Philomena mở miệng nói: "Trong tình huống lúc đó, nếu như không phải ngài
dẫn đường, chúng ta đều phải chết."
"Đây là việc ta phải làm."
"Ngài cần ăn thứ gì đó sao?"
"Không cần, muốn ngồi dậy một hồi."
Philomena hiểu sai ý, ngồi xổm dậy rồi đặt hai chân sau lưng Karen, để đầu gối
của mình chống lên lưng của Karen.
"Dìu ta đến trước một thân cây để ngồi xuống hoặc là đặt một cái đệm lót phía
sau lưng ta."
"Được rồi."
Philomena lấy mấy cái đệm chung quanh rồi chất lên, Karen có thể giống như
đang nằm ở trên giường vậy, nửa nằm nửa dựa lưng.
Sau đó, Karen mở to mắt một hồi rồi từ từ nhắm hai mắt, cơ thể của anh cần
tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng anh đã ngủ đủ, tinh thần đã được bổ sung, không ngủ
tiếp được.
Mặt trời mới mọc lên, mọi người cũng lần lượt tỉnh lại, nhao nhao tới chào hỏi
Karen, bởi vì trước đó Karen có tỉnh lại một lần, cho nên đám người đã sớm rõ
ràng tính mạng của đội trưởng không có nguy hiểm, bởi vậy cũng không có
người cố ý biểu hiện ra dáng vẻ cực kỳ kích động.
Việc mà sau đó mọi người cần làm đó là "Đóng thuyền", cũng không phải là
muốn tạo ra một chiếc có thể tự mình di chuyển, mà là cân nhắc đến loại thuyền
có thể di chuyển cự ly xa, ở trong mồm của hải thú cũng không được thoải mái
lắm, cho nên mọi người muốn dựng lên một căn "Phòng" trên lưng hải thú, xem
hải thú như một chiếc thuyền, cả nhóm có thể ngồi ở trong phòng.
Mặc dù diện tích của hòn đảo này cũng không xem như quá lớn, nhưng vật liệu
cũng rất phong phú, “căn phòng” xem như cũng đã bắt đầu thành hình, chờ đến
lúc hoàn toàn xây dựng xong thì thiết kế thêm một chút để cố định nó lên trên
lưng của hải thú. Lúc giữa trưa, hải thú nổi lên mặt nước, phun ra một lượng lớn
tôm cá lên trên bờ, sau đó lại lặn xuống, nó không chỉ săn mồi cho riêng mình,
còn giúp giải quyết vấn đề thức ăn cho đám người trên bờ.
Pall rất hài lòng đối với biểu hiện của nó, chỉ có điều cô đã có Acelos, cho nên
cũng không tính mang theo nó về Wien, cô quyết định chờ đến lúc cả nhóm
người đã an toàn đến được trận pháp dịch chuyển quay về đại khu thì giải trừ
giam cầm để cho nó tự do, đồng thời ban cho nó một chút đồ tốt làm phần
thưởng, về phần phải ban thưởng cho nó cái gì, Karen không biết, Pall cũng
không nói tỉ mỉ.
Lúc hoàng hôn, đám người dừng công việc “xây phòng lại”, chuẩn bị một bữa
tiệc nướng hải sản buổi tối, trong lúc nướng đồ nước, xảy ra vài việc ngoài ý
muốn, đầu tiên là hải thú ở dưới nước phun ra những bọt khí rất lớn, sau đó
Muri ngồi bên bờ cảnh giới truyền tín hiệu về.
Cũng không phải là tín hiệu có nguy hiểm tiến đến, chỉ nói rõ là có biến.
Chỉ trong chốc lát, Muri đỡ hai người đến đây, đều là người quen biết, một
người Anse từng làm đội trưởng đội bảo an cho Đội Quan Sát, một người khác
thì là Mota. Khuôn mặt của hai người tiều tụy, Mota tiêu hao khá nhiều thể lực,
trên người Anse thì bị thương, tuy vậy thì sau khi được cứu, cũng còn giữ tỉnh
táo.
Vẻ mặt của Anse có chút chết lặng mà ngồi ở đó.