Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Karen nhìn thoáng qua Pall đã từ trên đầu Connor quay trở lại trên lưng Kevin,

Pall nghiêng đầu, giả bộ như mình không tồn tại.

Lúc này thím Mary mở miệng nói:

“Connor của chúng ta hình như xưng hô có chút sai.”

Cô bé hoàn toàn xưng hô dựa theo cách xưng hô của Karen.

“Ồ...” Connor nhìn về phía Karen, lúc đến là ai đã dạy mình xưng hô “Chú”.

Karen cũng nghiêng đầu, giả bộ như không nhìn thấy.

“Chú, cháu muốn đi xem ông nội.”

“Để chú dẫn cháu đi.”

Karen đi theo chú Mason lên lầu, Kevin chở Pall đi theo.

Phòng khách dưới lầu một thì để lại cho một mấy người phụ nữ và đám trẻ con.

Thím Mary ôm Connor vào trong lòng, ngồi ở trên ghế sa lon, những người

khác cũng đều ngồi vây quanh.

“Connor, các cháu sống ở Wien vẫn tốt chứ, có vui vẻ không?”

Có vài lời quan tâm không thích hợp để hỏi Karen, nhưng ngược lại có thể dễ

dàng biết thêm về tình trạng cụ thể từ trong miệng con trẻ.

Connor nhớ lại cuộc sống của mình ở Wien trong khoảng thời gian này, giống

như nếu không phải tại làm bài tập, thì là đang chuẩn bị làm bài tập, Connor thở

dài, cúi đầu xuống, nói:

“Không vui.”

Mọi người xung quanh nhanh chóng dùng ánh mắt mà giao lưu với nhau, vẻ

mặt theo kiểu quả nhiên là thế.

Thím Mary an ủi nói: “Không có chuyện gì, về đến nhà là tốt rồi, chúng ta đều

là người nhà của cháu, Connor.”

“Đúng vậy, Connor, chúng ta đều là người nhà của cháu.”

“Về sau sống cùng với mọi người đi, chúng ta sẽ dẫn Connor đi chơi.”

Connor có chút nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”

Ngay cả bà ngoại can thiệp cũng đều không thể ngăn cản việc chị Pall bắt mình

làm bài tập, Connor có chút nghi ngờ với năng lực can thiệp của những người ở

đây.

Dù gì thì cô bé có thể cảm giác được bà ngoại rất biết đánh nhau, mà mọi người

ở đây…đều là người bình thường.

“Đương nhiên, em là em gái của chúng ta.” Minna nói.

“Minna, con là cô đấy.”

“Hì hì.” Minna khoát tay áo, “Cũng như nhau thôi, con muốn xem Connor như

em gái mà yêu thương, lúc trước anh Karen ở nhà đối xử với chúng ta khá tốt.”

Trước lúc Karen rời nhà sẽ tâm sự với em trai em gái, đương nhiên, quan trọng

nhất là khi đó Karen đã được chia thu nhập từ gia đình, mình cũng có thể kiếm

thu nhập thêm, cho nên phát rất nhiều tiền tiêu vặt cho các em.

Chris hỏi: “Connor, mẹ của con đâu?”

Lúc này cô Winnie trừng mắt liếc con gái mình, hỏi cái gì thế!

Sau khi Chris hỏi xong mới nhận ra được hình như mình nói sai.

Connor nói: “Chị Pall.”

Trong mắt của bé Cốt Long, Karen giống như là cha, chị Pall là mẹ.

“Ai.”

Cô Winnie thở dài, đứa bé đáng thương, xem ra mẹ không ở cạnh nên chỉ có thể

chơi với mèo.

Thím Mary có chút tức giận mà hỏi thăm: “Vị tiểu thư nhà Ellen kia đâu, cô ta

không đến thăm cháu sao?”

Tiểu thư nhà Ellen?

Eunice?

Connor lắc đầu: “Gặp một lần, không dễ dàng, phần lớn thời gian thì chỉ sống ở

trong miệng Karen…ở trong miệng của cha.”

Thím Mary và cô Winnie liếc nhau: Đều là do mẹ nó, lòng của cô ta sao lại độc

ác như vậy, con gái của mình mà nói không cần là không cần ngay sao? Minna

đau lòng hôn mu bàn tay Connor, nói: “Không có việc gì, chúng ta thương

Connor, cô cũng là mẹ, đúng không, Chris.”

“Ừm ừm!” Chris dùng sức gật đầu, “Cô sẽ dùng tiền tiêu vặt mua váy cho

Connor.”

Lúc này, Paul mở miệng nói: “Các vị phu nhân, mọi người tiếp tục trò chuyện

đi, ta ra chợ mua chút đồ ăn về.”

Mặc dù mình bây giờ cũng là một ông chủ nhỏ, nhưng Paul rõ ràng mình có thể

nhận thầu được lò hoả táng cũng là dựa vào người nhà Inmerais dìu dắt, cho nên

cho tới nay, hắn vẫn xem mình là nhân viên của nhà này.

“Vất vả cho ngươi, Paul.” Mary cúi đầu hỏi Connor, “Connor, lúc bình thường ở

nhà thì con ăn gì?”

“Thuốc.”

Trong chốc lát.

Không khí trong toàn bộ phòng khách như cứng đờ lại, ánh mắt mọi người nhìn

về phía Connor trở nên càng thêm đau lòng.

...

Karen đi theo Mason lên lầu ba, Mason mở ra cửa phòng ngủ, ra hiệu Karen

tiến vào.

Pall không đi theo vào, mà là nhảy tới trên bệ cửa sổ.

Nơi này là chỗ mà cô thích nhất.

Kevin cũng nhảy lên, tựa đầu xuống dưới, mắt chó thuận theo ánh mắt Pall mà

nhìn ra phía bên ngoài.

Bầu trời đen nghịt, giống như sắp mưa, nhưng lại không có một giọt mưa nào

rơi xuống, tựa như sấm sét đang nổi lên.

Pall mở miệng nói: “Hình như Siti không đến… nhưng cũng có thể sẽ đến, ta

không biết, lấy tính cách của cô ta, lần trước bị mất mặt ở chỗ này thì lần này

chắc chắn sẽ hô hào muốn đến đây trả thù.

Nếu như cô ta tới thì tốt, ta rất hy vọng cô ta cũng là một trong những cột sống

kia.”

Pall nói xong, cúi đầu xuống, nhìn xem chân mèo của mình:

“Ha ha meo.”

Kevin vẫy cái đuôi của mình, nhẹ nhàng phất qua phía sau lưng Pall, trong ánh

mắt nhìn về mây đen bên ngoài mang theo sự khinh thường rõ ràng.

Cho dù nói rằng Chư Thần sắp trở về, nhưng chỉ cần một ngày không thật sự

giáng lâm thì hắn …Ranedal, là kẻ thần bí và mạnh mẽ nhất trên đời này!

“Gâu!”

Pall duỗi chân ra vỗ vỗ cái đầu trọc của Kevin:

“Ngoan, chó ngu, ta đương nhiên biết chúng ta sẽ cùng tiến lên, chúng ta thế

nhưng là…Kỵ Sĩ Tà Thần meo!”

...

Karen nhìn thấy Dis nằm ở trên giường.

Dis không phải mặc áo ngủ, càng không phải quần áo ở nhà, mà là trang phục

cha xứ, trên kệ áo ở bên cạnh có treo sẵn quần áo chính thức đã được ủi trước.

Điều này có nghĩa rằng dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của chú Mason và thím Mary,

ngày bình thường ông nội không phải ngủ say như một người bệnh, mà giống

như lúc trước đang “Sinh hoạt” bình thường.

Đứng trên góc độ của người bình thường, dùng phương thức như vậy để chăm

sóc một ông lão nằm trên giường không tỉnh dậy nổi thì không thể nghi ngờ

rằng đây là một sự nỗ lực phi thường to lớn.

“Cám ơn chú, chú vất vả rồi.”

“Ha ha!” Chú Mason vỗ lên trên lưng Karen một cái, cười mắng, “Cháu cám ơn

ta làm gì, cháu gọi ông ấy là ông nội, còn ta gọi ông ấy là cha!”

Karen đi đến bên giường, chú Mason kéo một cái ghế đến: “Nào, cháu ngồi

xuống nói chuyện với ông nội đi, chắc chắn ông nội rất nhớ cháu.”

Ngay sau đó, chú Mason ghé sát lại gần giường, nói với Dis:

“Cha, cháu trai mà cha yêu quý nhất về rồi, nó về thăm cha.”

Nói xong, chú Mason đi ra khỏi phòng ngủ, chừa không gian lại cho hai ông

cháu lâu ngày không gặp.

Karen nhìn khuôn mặt cương nghị góc cạnh vẫn rõ ràng như trước của Dis, trầm

mặc rất lâu.

Anh có quá nói lời muốn nói, có thể nói mấy năm này mình quen biết những ai,

trải qua chuyện gì, đã từng thấy những gì xảy ra; cũng có thể nói lần này có bao

nhiêu vị Trưởng Lão Thần Điện đến thành phố La Giai, quân đoàn là nhánh

nào…

Có quá nhiều lời có thể nói, nhưng lúc này, Karen lại không muốn nói.

Lúc mình thật sự ngồi trước mặt ông ấy, những gì vội vàng, bàng hoàng, nguy

cơ, đều không quan trọng, cho dù tiếp sau thì bên ngoài sẽ mây đen sấm sét đầy

trời thì cũng không quan trọng, bởi vì bây giờ mình đang ở trong nhà.

Cái nhà này, cho tới nay, đều đang che gió che mưa cho mình, dù là mình rời

khỏi nơi này, nhưng nó vẫn tiếp tục mà che chở cho mình.

Mình thong dong không phải bởi vì thực lực và địa vị hiện tại của mình, cũng

không phải vì Kevin đang nằm sấp trên bệ cửa sổ bên ngoài, mà là ông lão còn

đang nhắm mắt ngủ say trên giường này.

Chờ một chút đi, chờ đến khi trời thật sự đổ cơn mưa

Chờ đến khi ngài Rasma của chúng ta thành công ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần

cách;

Chờ đám Trưởng Lão Thần Điện kia lại giáng lâm với vẻ cao ngạo;

Chờ những kẻ ủng hộ Chư Thần giáng thế lộ ra khát vọng và sắc mặt thật sự của

bọn chúng.

Dù sao còn có thời gian, chúng ta cũng không nóng nảy, chờ con cá tự nó mắc

câu đi.

Ngài còn có thể ngủ thêm một lúc, nghỉ ngơi thêm một lúc, lại để cho bọn hắn

đứng trên sân khấu mà biểu diễn thêm một lúc;

Điều quan trọng nhất đó là, bữa tối, cũng cần có thời gian để chuẩn bị.

Karen đứng người lên,

Mỉm cười nói:

“Ông nội, chờ nấu cơm xong, cháu sẽ lên gọi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK