Karen không có nói ra điều kiện của mình, bởi vì bây giờ anh không cho Andy
được cái gì, mặt khác, xem như là người có tiềm lực, cũng có sự kiêu ngạo của
mình, lúc nhận đầu tư, không thể quỳ xuống cầu xin, mà là nằm nhận, nếu
không, chính là tự mình làm giảm giá trị bản thân.
"Ta cần tính toán một chút, ngươi cũng không cần cân nhắc lại sao?"
"Không suy tính gì thêm, ta đã quyết định."
"Ừm, vậy để ta suy nghĩ lại một chút.”
"Được rồi, thưa ngài."
Cuộc trò chuyện này, xem như tàn cuộc trong không vui.
Nhưng Karen không có dừng động tác lại, căn cứ theo danh sách mà Wilker sửa
sang lại cho mình, Karen bắt đầu gọi điện thoại cho từng thành viên trong phe
phái có cương vị làm việc trong Đòn Roi Kỷ Luật trên danh sách, biểu đạt nhu
cầu của mình với bọn họ.
Sức ảnh hưởng của bọn họ thật ra cũng có hạn, mà phe phái lớn nhất trong Đòn
Roi Kỷ Luật có hai cái; một cái là phe phái bản thổ, trong này lại có thể tiếp tục
chia nhỏ ra rất nhiều nhánh; một cái khác, thì là tổ chức gồm các thành viên do
Verden cầm đầu.
Cho nên, muốn thông qua lực lượng của Phái học viện trong Đòn Roi Kỷ Luật
để nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ, vốn cũng không quá hiện thực, thứ thật sự có
thể tạo thành động lực, nói cách khác, nếu Người Cầm Roi làm ra cái gọi là
những người có tư cách bỏ phiếu nặc danh, thật ra cũng chỉ có hai người là
Karen và Andy có thể tham dự.
Karen chẳng qua là đang thông qua phương thức này, thể hiện lập trường của
mình, xem như thả tin đồn ra.
Sau khi làm xong, Karen nhẹ nhàng vuốt cổ tay mình, trước mắt, ở đại khu,
mình đã là "Hoàng đế" danh xứng với thực, nhưng ở tổng bộ, lực lượng mà
mình có thể mượn dùng, vẫn còn quá ít.
Miegel rất xem trọng mình, nhưng tác dụng của Miegel rất có hạn, hắn không
có khả năng làm quá nhiều, nếu không sẽ biến thành mấy viên thịt mùi gà trong
miệng Auggie.
Karen không muốn ở trong văn phòng mà ra ngoài hít thở không khí, cho nên
trở lại ký túc xá đi dùng cơm trưa.
Healy đang nấu cơm thấy Karen trở về, dọn cái hộp giữ nhiệt ở trên bàn đi.
Karen nhìn lướt qua phòng bếp, nói: "Không cần chuẩn bị quá nhiều."
"A …thiếu gia, sẽ không còn thừa đâu ạ."
"A, ta đã biết."
Thì ra không phải là bởi vì mình trở về nên nấu thêm đồ ăn, mà là dạo gần đây
trong nhà sẽ không còn đồ ăn thừa, mỗi ngày Dinah đi huấn luyện, giống như
một cái thùng cơm, còn về phần Auggie… với hình thái con người, một ngày 24
giờ càng không ngừng nhét đồ ăn vào trong miệng, cho nên sẽ không còn đồ ăn
thừa.
Karen ngồi xuống ở trên ghế sa lon.
Lúc này, Dinah vừa kết thúc huấn luyện hôm nay, sau khi tắm rửa xong đi ra từ
trong phòng tắm, vừa lau tóc vừa hỏi Karen:
"Ngươi có phải muốn vị trí kia không?"
Karen không phản ứng với cô ta.
"Đêm nay ta phải dùng trận pháp truyền tin cỡ nhỏ, để vấn an vị kia theo thông
lệ."
Vị kia, ý chỉ cha nuôi của Dinah, cũng chính là Đại tế tự.
Thấy Karen vẫn không phản ứng, Dinah tiếp tục nói: "Có muốn ta nói giúp
ngươi một chút hay không? "
Karen lắc đầu: "Đừng hại ta."
Dinah: "Hừ, con người của ngươi, kiêu ngạo như vậy sao!"
Karen nhắm mắt lại, ra hiệu bây giờ mình không muốn nói chuyện nhiều.bây
giờ Dinah ở trong nhà mình, quả thật cô ta cũng có thể liên hệ được với Đại tế
tự, nhưng đó chỉ là vấn an theo thông lệ giữa con gái và cha nuôi, cô ta cũng
không giúp đỡ được cái gì, chỉ có thể đưa đến tác dụng trái ngược. Người như
Đại tế tự, nghe thấy mình con gái nuôi đề cử mình…phản ứng đầu tiên là cái gì,
vì để trèo lên mà không từ thủ đoạn ngay cả cái quan hệ này đều phải dùng,
không đủ chững chạc.
Dạng người như thế, làm sao có thể đưa lên vị trí Quân đoàn trưởng.
Còn nữa, mấu chốt của chuyện này ở chỗ Verden, mình dùng quan hệ ở chỗ của
Đại tế tự để làm gì, là hi vọng Đại tế tự vì mình mà cưỡng ép can thiệp vào
chuyện trong địa bàn của Verden sao? Còn có, nếu Verden biết thì trong lòng sẽ
nghĩ như thế nào?
Dinah nhíu mày, nói: "Này, ta là thật sự muốn giúp ngươi một chút.”
Karen chỉ có thể mở mắt ra mỉm cười nói: "Cám ơn tấm lòng của ngươi, nhưng
chuyện này cũng không đơn giản như vậy, sẽ đưa đến hiệu quả trái ngược."
"A, được rồi."
Karen thế mà chủ động giải thích với mình, cái này khiến Dinah lại có cảm giác
hơi khó tin.
Sau bữa ăn, Karen trở lại văn phòng, trên bàn công tác ngoại trừ văn kiện ra,
còn có thêm một phần giấy kiểm điểm.
Không tệ, 20 trang giấy.
Karen nhìn cái mở đầu đã biết là hai vị phó đội kia trưởng cùng giúp Andrew
viết, cách thức rất không tệ, nhưng chưa nói tới tình cảm chân thật, nhưng từ độ
dày cho thấy, ba người trẻ tuổi này rất sợ sẽ bị Karen hủy bỏ tư cách tham quân.
Về phần lý lịch của mình, mỗi một công lao đều có đánh dấu, nhưng đều là ca
ngợi.
"Ai."
Karen có chút bất đắc dĩ, vứt giấy kiểm điểm vứt xuống một bên, bọn hắn còn
chưa ý thức được chỗ sai thật sự của mình.
Tên Andrew kia không phục mình, Karen thật ra không quá tức giận, bọn hắn
cũng có thể gây rối ở khách sạn Ankara, đập quầy lễ tân, phá phòng khách sạn,
đều có thể, đây chỉ là sai lầm đơn giản mà thôi, là do người trẻ tuổi không hiểu
chuyện;
Điều thật sự khiến Karen tức giận chính là, bọn hắn không đi vào bằng cổng
lớn.
Điều này có nghĩa rằng, trải nghiệm công việc và lối sinh hoạt trong Không
Gian Khai Thác đã tạo thành trong lòng bọn hắn một giá trị quan rằng thực lực
quyết định tất cả, bọn hắn vốn nên là người bảo vệ trật tự, lại đã mất đi sự kính
sợ đối với trật tự.
Thái độ đối xử của bọn hắn đối với mình hiện tại, cũng giống như mấy tên lưu
manh gặp phải tên lưu manh lớn hơn, trong mắt bọn hắn, Trật Tự Thần Giáo,
càng giống như là một cái bang phái lớn.
Wilker đi đến, nói: "Trưởng khu, đợt nhân viên thứ nhất đã đến lúc giữa trưa,
ngài Alfred đã sắp xếp xong xuôi tiết mục đầu tiên cho bọn họ."
"Vậy thì cùng đi xem đi."
Karen đứng dậy, cùng Wilker đi ra ngoài, vừa ngồi vào trong chiếc xe limousine
mà Neo để lại kia, bên ngoài, xuất hiện bóng dáng của ba người Andrew, bọn
hắn vội vã chạy tới, nếu không biết, còn tưởng rằng là sát thủ.